Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1029: Giữ Vững Nguyên Tắc

"Phong phú đến mức trống rỗng?"
Nhâm Tiểu Túc cau mày nói:
"Thứ chúng ta cần giải quyết bây giờ là vấn đề thiếu lương thực, vì thế ta không kịp suy nghĩ tới những chuyện này."
Vương Việt Tức nói:
"Cho nên ta ngăn lại Chu cô nương không phải muốn ném khoai tây đi, mà hi vọng Thiếu soái sẽ ra lệnh bán khoai tây với giá bình ổn thị trường thay vì tặng miễn cho cư dân hàng rào.
Không làm mà hưởng sẽ nuôi dưỡng ra người rảnh rỗi.
Không phải ai cũng sống có khát vọng, khi bọn họ phát hiện không cần lao động vẫn có thể sống an nhà sẽ sinh ra người rảnh rỗi.”
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
"Nếu đổi lại là ta, không cần lo lắng chuyện ăn no mặc ấm.
Ta sẽ đi làm nhiều chuyện có ý nghĩa hơn.”
"Thiếu soái, ngươi là ngươi, tóm lại trong xã hội này luôn có một số người dễ chán chường…"
Vương Việt Tức nghiêm túc nói:
"Tại sai trong hàng rào vẫn có ăn mày? Trong thời đại gian khổ, vì sao vẫn có một ít người trẻ tuổi rảnh rỗi ở nhà chờ cha mẹ đi làm nuôi mình? Người thật sự có khát vọng không nhiều, không ít người thức thâu đêm chơi mạt chược, điều khiến họ có thể rời bàn mạt chược là vì họ cần đi làm kiếm sống.
Nếu không cần đi làm vẫn có ăn, họ sẽ tiếp tục đánh mạt chược.
Như thế khác nào một phế nhân.
Tuy chơi thì vui đó, một hai tháng như thế thì vui nhưng một hai năm thì sao?”

Vương Việt Tức tiếp tục nói:
"Có lẽ ta sẽ nói, không cần đi làm thì thích biến mất.
Nhưng sự thật thì sao? Đâu phải vậy.
Thiếu soái, ta hi vọng chúng ta có thể bán khoai tây với giá bình ổn.
không phải ta nói Chu cô nương đừng làm gì.
Chỉ là làm như vậy thật sự không mang tới giá trị thực tế.
Hơn nữa làm việc tốt giúp người trong thời gian nguy khốn là điều nên làm mà.”

Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu:
"Ừ, cứ làm như ngươi nói đi."

Trước không bàn chuyện Vương Việt Tức nói có đúng không, chỉ mỗi việc đối phương có thể vì hắn mà dám tới ngăn cản người của Chợ đêm, tâm phúc bên cạnh Thiếu soái cũng chứng tỏ đây là người sống có nguyên tắc, có dũng khí.
Hơn nữa đối phương cũng không cực đoan, chỉ yêu cầu bán khoai tây với giá bình ổn mà thôi, Nhâm Tiểu Túc không có lý gì mà cự tuyệt.
Nhâm Tiểu Túc cũng đồng ý việc Vương Việt Tức nói về việc cứu tế.
Trước kia hắn từng đọc được trong một quyển sách, nói trước đây thật lâu từng có người phát gạo cứu dân, bên trong lại trộn cát, đây là muốn hại người dân hả? Không, nạn dân đang đói khát sẽ không để ý chuyện này.
Thế nhưng những người cố tình tới chiếm tiện nghi, khi thấy cát sẽ không tới lấy nữa.
Chuyện xưa này cũng giúp Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ hơn về Vương Việt Tức người này chuyện xưa, rất thú vị.
Hiện giờ người tới hàng rào 144 ngày càng nhiều.
Trong đó không thiếu một ít nạn dân Trung Nguyên cùng người nghèo.
Điều này khiến rất nhiều người không có tiền mua phòng, thuê phòng, cuối cùng lâm vào cảnh màn trời dưới đất.
Sau đó Vương Việt Tức cùng phòng nghiên cứu chính sách đã định ra một hạng mục cứu tế, xây dựng những khu nhà giá thấp để nạn dân thuê mà ở.
Khi Vương Việt Tức thi hành hạng mục đã đặc biệt yêu cầu xây dựng 10 căn nhà một phòng vệ sinh công cộng, hơn nữa còn phải là dạng ngồi xổm nữa.
Ban đầu, rất nhiều người mắng Vương Việt Tức, nói Vương Việt Tức không ra gì.
Về sau mọi người phát hiện, mắng Vương Việt Tức cũng chẳng được gì, bản thân họ là đang sống dựa vào phụ cấp của hàng rào kia mà.
Bấy giờ, việc xây dựng nhà vệ sinh công cộng sẽ tốt hơn.
Có chỗ ở đã không tệ rồi còn đòi có nhà vệ sinh riêng?
Nếu bàn luận mà nói, Vương Việt Tức làm như thế thật sự có thủ đoạn riêng.
Lúc này Vương Việt Tức nói với Nhâm Tiểu Túc:
"Đúng rồi, ta có một việc muốn nhờ Thiếu soái, hi vọng Chu cô nương chỉ gieo trồng khoai tây cùng bí đao thôi, không cần gieo trồng quá nhiều loại, hơn nữa nhất định phải giữ bí mật."

"Vì sao?"
Nhâm Tiểu Túc cười hỏi.
"Chu cô nương là lá bài tẩy của chúng ta…"
Vương Việt Tức giải thích nói:
"Số khoai tây đó sẽ giúp Tây Bắc không có người chết đói.
Thế nhưng chúng ta trồng quá nhiều sẽ khiến mọi người cảm thấy không cần đi khai hoang trồng trọt nữa, điều này sẽ mang đến những điều không tốt cho Tây Bắc.
Trong thời gian dài, lỡ không có Chu cô nương thì chúng ta biết làm sao?”

Chu Nghênh Tuyết nhỏ giọng nói thầm:
"Tự nhiên nguyền rủa người ta.
Cái gì mà lỡ có ngày không ở đây chứ.”

Đối với Nhâm Tiểu Túc, Chu Nghênh Tuyết vô cùng trung thực, ngay cả phản bác Vương Việt Tức nàng cũng không nói lớn.
Chỉ là, dù sao hiện tại Chu Nghênh Tuyết cũng là chủ nhân Tây Bắc.
Dù có Nhâm Tiểu Túc ở đây thì Vương Việt Tức vẫn cảm nhận được rõ ràng sự bưu hãn của đối phương.
Thế nhưng Vương Việt Tức không lùi bước, hắn tiếp tục hỏi:
"Thiếu soái, lời này không dễ nghe nhưng nếu tất cả đều dựa vào Chu cô nương, lỡ có ngày nàng ấy tới Vương thị thì sao? Ta lấy ví dụ thôi, đâu ai cam đoan được tương lai?
Đến lúc đó tính mạng tất cả mọi người đều phụ thuộc Chu cô nương, đây là tình cảnh Thiếu soái muốn thấy sao?"
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Ngươi lo Chu Nghênh Tuyết sẽ phản bội Tây Bắc?"
Chu Nghênh Tuyết ở bên cạnh nói:
"Ta làm sao có thể phản bội lão gia nhà ta? !"
"Thiếu soái hẳn hiểu ý ta… "
Vương Việt Tức kiên trì nói:
“Lúc trước ngươi từng nói Vương Phú Quý cùng Vân Túc không thể nhúng tay vào mạch máu kinh tế Tây Bắc.
Khi ấy không phải ngươi cũng lo một ngày bản thân không còn, Vân Túc sẽ biến thành tập đoàn mới sao? Thiếu soái, chắc chắn sẽ có một ngày như vậy.
Ngươi, ta, Chu Cô Nương sẽ không còn ở đây.
Cho nên bây giờ chúng ta thật sự muốn đại hưng Tây Bắc thì nên tìm cho nó một chế độ và hình thức sinh tồn thích hợp nhất, thay vì tìm một chúa cứu thế."

Trên thực tế, tỷ lệ Chu Nghênh Tuyết phản bội Nhâm Tiểu Túc hoàn toàn không có.
Cơ mà ai chẳng phải trải qua sinh lão bệnh tử, nếu có một ngày Chu Nghênh Tuyết qua đời, đến lúc đó ai sẽ tạo ra Khoai Tây Xạ Thủ đây.
Khoai Tây Xạ Thủ chỉ là một loại lương thực không có nhiều tác dụng với Nhâm Tiểu Túc cùng Chu Nghênh Tuyết nhưng trong mắt người ngoài, nó đem tới rất nhiều lại ích…
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Có đạo lý, cứ làm theo ngươi nói.
Chu Nghênh Tuyết, ngươi đừng làm khó hắn nữa, nhất định phải dựa theo quy định của hàng rào rồi chuyển khoai tây vào.”
Giờ khắc này, Vương Việt Tức mới nhẹ nhàng thở ra.
Nói thật, vừa rồi hắn giả thiết Chu Nghênh Tuyết phản bội Tây Bắc, hắn thật sự lo lắng Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết sẽ tức giận.
Nhưng hắn vẫn cho rằng đề nghị của mình không sai, lời hắn nói cũng không có sai.
"Cảm ơn Thiếu soái đã hiểu được nỗi khổ tâm riêng của ta…"
Vương Việt Tức nói.
Nhâm Tiểu Túc vỗ vỗ bờ vai của hắn:
"Cảm ơn cái gì, là ta nên cảm ơn ngươi mới đúng.
Có người như Vương trưởng phòng ở Tây Bắc, Tây Bắc sẽ càng thêm hưng thịnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận