Đệ Nhất Danh Sách

Chương 830: Hỏa Chủng Trước Và Sau

Xe vận binh lung lay đi về phương bắc, gió lạnh thổi qua vải bố khiến từng người ngồi trên xe cảm nhận rõ ràng hơn về cái lạnh trong đêm.
Các bác sĩ của Ba Ngôi đã ngủ sau, Nhâm Tiểu Túc nhìn đoàn xe dài đằng đẵng nối đuôi nhau của Hỏa Chủng, ánh đèn xe liên tục lắc lư trong đêm tối, không ngừng nhô lên hụp xuống, phập phồng theo từng nhịp thở của thiên niên.
Có lẽ Hỏa Chủng cảm thấy họ chỉ là bác sĩ nên không có giá trị vũ lực, mà vũ khi cũng đã bị thu giữ hết rồi nên không lo họ sẽ gây ra chuyện gì.
Hoặc giả Hỏa Chủng đã xác nhận được thân phận và mục đích của Ba Ngôi nên hiện tại Hỏa Chủng cũng không tính an bài cho đám Vương Kinh.
Bấy giờ, Hỏa Chủng vẫn chưa biết họ đã dẫn theo cái dạng nhân vật gì đi cùng.
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc tâm địa thiện lương không tính sẽ gây chuyện cho Hỏa Chủng, chỉ là Hỏa Chủng không chịu tiếp nhận lòng tốt của hắn mà thôi…
Hỏa Chủng chạy liên tục 3 ngày, toàn bộ hành trình gần như không ngủ không nghỉ.
Mỗi chiếc xe sẽ có ba người thay phiên nhau lái 24 trên 24.
Mỗi ngày, binh sĩ chỉ có một tiếng đồ hồ để dừng lại ăn uống và chuẩn bị rồi lại tiếp tục lên đường.
Đám Vương Kinh chỉ là bác sĩ bình thường, căn bản không chịu được sự giày vò như vậy.
Hôm sau đã bắt đầu phát sốt, thế nhưng thuốc của họ đã bị tịch thu, không cách nào chữa trị cho Vương Kinh cả.
Lúc mọi người đang mặt chau mày ủ, Nhâm Tiểu Túc kiên trì đi tìm quan quân Hỏa Chủng.
Đối phương thấy Nhâm Tiểu Túc liền hỏi:
- Có chuyện gì à?
Nhâm Tiểu Túc vụng trộm nhét một cái đồng hồ cho đối phương:
- Trời lạnh quá, chỗ chúng ta có người phát sốt, nhiệt độ rất cao.
Có thể cho chúng ta mười ba tấm mền không.
Chung quy hiện tại chúng ta cũng xem như quân y của các người.
Sắp tới sẽ cứu chữa chiến hữu của các người mà.
Hiện tại chết trên đường không tốt chút nào.
Kết quả đối phương nhìn đồng hồ Nhâm Tiểu Túc đưa một cái, trả lại rồi:
- Đây là sơ sót của chúng ta khi đã quên cấp tranh bị hành quân cho các người.
Ta sẽ cho người lấy tới.
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt.
Hắn không ngờ đối phương lại không nhận.
Phải biết thời đại này đồng hồ cũng được xem là một loại tiền tệ.
Tuy không có giá trị bằng vàng nhưng đem tới tiệm cầm đồ cũng đổi được một mớ tiền.
Hơn nữa giá trị còn rất cao.
Nhâm Tiểu Túc thấy quan quân không phải người khó nói chuyện liền thăm dò thử:
- Trưởng quan, chúng ta không biết đánh nhau.
Sau này ra tiền tuyến có kéo chân sau các người không?
Quan quân Hỏa Chủng cười nói:
- Các ngươi tay trói gà không chạy thì ra tiền tuyến kiểu gì? Yên tâm, không để các ngươi ra tiền tuyến đâu.
Bốn ngày sau ta sẽ theo kế hoạch chuyển các người tới trung tâm y tế tạm thời, chiến hỏa sẽ không lan tới nơi đó.
Chúng ta điều động các ngươi đâu phải để đánh giặc mà là để các ngươi làm chuyện các ngươi am hiểu nhất.
- Được, cám ơn, ngươi nói rất đúng.
Đám người tay trói gà không chặt như chúng ta sao có thể ra tiền tuyến chứ!
Nhâm Tiểu Túc cảm ơn.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc vẫn thầm suy nghĩ, bác sĩ làm việc chẳng khác nào dùng sinh mệnh có hạn của mình để hoàn thành sự nghiệp chữa bệnh vô hạn.
Mà chuyện hắn am hiểu nhất lại là tiễn mấy sinh mạng hữu hạn đó lên đường.
Vừa nghĩ liền thấy có điểm giống nhau rồi.
Có lúc hắn thật sự muốn tới tiền tuyến để xem đám tộc đàn phương bắc đó có đủ mạnh như lời đồn hay không.
Nửa giờ sau, một binh sĩ Hỏa Chủng đưa tới hơn 10 tấm chăn cùng 6 hũ thuốc kháng sinh.
Binh sĩ Hỏa Chủng lạnh lùng nói:
- Tốt nhất các ngươi hãy tự cầu nguyện đừng để bản thân bị bệnh đi.
Dược phẩm vốn khan hiếm, một khi tới tiền tuyến, chỉ sợ sẽ không có thuốc cho các ngươi dùng đâu.
Việc này khiến Nhâm Tiểu Túc có phần ngoài ý muốn.
Họ không nhận đồng hồ ngược lại có cho hắn chút ngạc nhiên.
Vốn Nhâm Tiểu Túc không tính xin thuốc, trong không gian của hắn có rồi, hoàn toàn có thể vụng trộm đưa cho đám Vương Kinh.
Mọi người đắp chăn lên, ánh mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc hàm chứa vài phần cảm kích.
Họ hiểu rõ, mặc kệ Nhâm Tiểu Túc tới Khổng thị vì cái gì thì Hỏa Chủng vẫn sẽ tấn công hàng rào 31.
Nếu không có Nhâm Tiểu Túc, khả năng cao họ đã chết trong biệt thự khi bị nạn dân quấy nhiễu rồi.
Hiện tại người kiên trì muốn thương lượng với Hỏa Chủng là Nhâm Tiểu Túc, trong khi đó hắn lại là thành viên nhỏ tuổi nhất trong đoàn.
Mà Vương Kinh vốn là người quản lý nay đã bị bệnh.
Trong ba ngày này, Tư Mã Cương và Lương Sách vì bị say xe mà không ngừng nôn ói, mãi tới khi không còn gì để nôn mới dần thích ứng với đoạn đường này.
Hai người này đi trên xe việt dã thì không sao, thế nhưng xe vận binh hoàn toàn khác.
Nhất là đường đi lắc lư, thậm chí trên đường còn có rất nhiều hố bom, có thể tưởng tượng được chiến tranh của Hỏa Chủng và Khổng thị ác liệt cỡ nào.
Lúc Lương Sách và Tư Mã Cương ói lên ói xuống, Nhâm Tiểu Túc thầm cười trong bụng.
Đúng là ma cũ thấy ma mới đau khổ thì vui mừng mà.
Kỳ thật khiến Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên là trước giờ hắn đều cho rằng Hỏa Chủng chỉ là một cỗ máy chiến tranh mà thôi.
Bây giờ Nhâm Tiểu Túc lại cảm thấy đám người này cũng không có gì quá khác với những người khác.
Bất quá vẫn có điểm khiến Nhâm Tiểu Túc khó chịu là mỗi bữa cơm, họ phải đợi binh sĩ Hỏa Chủng ăn xong mới được ăn cơm.
Hỏa Chủng chỉ có một tiếng đồng hồ để ăn uống và tu chỉnh.
Có đôi khi tốc độ nấu ăn thật sự rất chậm, khiến đám Nhâm Tiểu Túc không kịp ăn, chỉ có thể chờ tới bữa sau mà thôi.
Điều khiến Nhâm Tiểu Túc cạn lời là không phải có người cố ý làm khó dễ họ, đơn giản đây là thói quen của đám người này.
Đừng nói họ không có cơm ăn mà trên đường vì bảo trì xe mà binh sĩ Hỏa Chủng thậm chí còn không được ăn kia kìa.
Hiện nay thời gian đối với đám người này cực kỳ quan trọng.
Trên đường đi, Nhâm Tiểu Túc vụng trộm đưa cho Dương Tiểu Cận một khối sô cô la , Dương Tiểu Cận thừa dịp không ai để ý mà nhét vào miệng.
Vì không cách nào giải thích được việc từ đâu mà có đồ ăn, Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng thể cho những người khác.
Tuy họ thường xuyên không có cơm ăn nhưng Dương Tiểu Cận chẳng sợ đói.
Nàng biết trên người Nhâm Tiểu Túc giấu rất nhiều thức ăn, không cần biết tình huống thế nào thì Nhâm Tiểu Túc đều chuẩn bị tốt cả rồi.
Phảng phất cứ như Nhâm Tiểu Túc là một kho vậy.
Nội thì có chân heo, sô cô la , lương khô, ngoại thì có lựu đạn, súng máy hạng nặng, bài tú lơ khơ.
Đúng, còn có bài tú lơ khơ nữa.
Sau khi được chứng kiến uy lực của mấy lá bài, Dương Tiểu Cận cho rằng khi thứ đồ chơi này xuất hiện trên tay Nhâm Tiểu Túc, điều đầu tiên mọi người cần làm không phải là đánh bài mà là chạy trốn…
- Ta nghe quan quân Hỏa Chủng nói còn 4 ngày nữa là tới tiền tuyến ở phương bắc…
Nhâm Tiểu Túc ngồi dựa vào thùng xe, nói với mọi người:
- Đến lúc đó chúng ta sẽ được đưa tới trạm y tế tạm thời của họ, không cần sợ chiến hỏa sẽ lan tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận