Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1111: Âm Thầm Quan Sát


Sau một buổi tối xuất phát, Phó Hội trưởng của thương đội bắt đầu hạ trại.
Nhâm Tiểu Túc phát hiện, những người này hạ trại đặc biệt cẩn thận. Cho xe ngựa tạo thành một vòng tròn bên ngoài. Chỉ trong chốc lát, xe ngựa trở thành tường thành bao quanh nơi trú quân.
"Chuyên nghiệp a… "
Nhâm Tiểu Túc nói với Mai Qua bên cạnh:
“Phó Hội trưởng này là ai vậy, trông chuyên nghiệp ghê nhỉ?”
Theo Nhâm Tiểu Túc, một khi tường thành loại này được hình thành ở nơi trú quân, thổ phỉ, mã phỉ sẽ rất khó xông tới. Nhất là khi Nhâm Tiểu Túc thấy người của thương hội có mang theo cung tiễn, tên nỏ. Dưới tình trạng không có vũ khí nóng, dùng những thứ này để ngăn cản kẻ địch gấp bốn năm lần là hoàn toàn không thành vấn đề.
"Phó Hội trưởng là một lão binh đã xuất ngũ. Quan hàn khi còn trong hoàng thất không thấp…”
Mai Qua giải thích:
"Kỳ thật hắn cũng không hiểu việc buôn bán, sở dĩ thương hội cho hắn chức vị Phó Hội trưởng và trả lương cao cũng vì năng lực này. Những thương hội cỡ lớn của Yorkshire đều do hắn dẫn đội."
"Cho nên hắn không cần chịu trách nhiệm về việc mà chỉ cần bảo vệ thương đội cho tốt là được…”
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
"Khó trách trông hắn không giống thương nhân chút nào. Phó Hội trưởng thương hội suốt ngày đeo cung trên lưng, bên hông lại là trường đao, nhìn là lạ. Có sao nói vậy, ngươi nhìn xe ngựa xung quanh mà xem. Cao thấp chằng chịt, hộ vệ dưới tay hắn tinh thần sáng láng, làm việc không buông lỏng. Nói rõ người này có kinh nghiệm đánh giặc.”
"Người hầu cận đại nhân quá khen."
Khi Nhâm Tiểu Túc khen Phó hội trưởng thời điểm, một thanh âm bỗng nhiên vang lên bên cạnh.
Mai Qua quay đầu lại thì thấy là Tiễn Vệ Ninh, Phó hội trường.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
"Đường đi tới Đô Thành có gì nguy hiểm sao mà phải cẩn thận như vậy?"
"Người hầu cận đại nhân không phải người của Vương quốc Vu Sư sao? Nếu phải sẽ không hỏi câu này.”
Tiễn Vệ Ninh cười cười:
"Trên đường đi có mười ngọn núi bị thổ phỉ khống chế, nhưng đây là số lượng từ bốn tháng trước, hiện giờ có lẽ đã nhiều hơn. Cũng không biết vì sao đột nhiên lại tăng nhanh thế.”
"Không ai quản sao?" Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Có chút thổ phỉ thân kinh bách chiến, trừ phi Vu Sư đại nhân tự mình xuất thủ, bằng không ai có thể quản bọn họ, nhưng những Vu Sư kia... Ha ha, Mai Qua đại nhân, ta cũng không nói ngài, ta hiểu ngài là người tốt… "
Tiễn Vệ Ninh nói.
Tới đây Nhâm Tiểu Túc đã hiểu, hiện giờ vương quốc Vu Sư đã tệ tới mức nào. Năm trước mới hạn hán khiến dân không cách nào nộp thuế. Hiện tại bày ở trước mắt những người đó chỉ có hai lựa chọn, hoặc là chiếm núi làm vua, không quan tâm lúc nào bị tiêu diệt, dù sao vẫn có thể sống vui vẻ một thời gian. Hoặc bị bắt vào ngục, chịu hết tra tấn.
Bấy giờ Tiễn Vệ Ninh lại nói:
"Bất quá Mai Qua đại nhân yên tâm, có ngài tọa chấn thương đội, nhất định không có việc gì."
Mai Qua mỉm cười nói:
"Ừ, nếu có thổ phỉ đột kích, ta sẽ xuất thủ."
Nhâm Tiểu Túc thầm nhủ, nơi này thật sự nghĩ Vu Sư là thần rồi. Mai Qua hoàn toàn không biết bản thân có bao nhiêu cân lượng.
Với chút Phong Phược Thuật cùng Địa Chi Thuật kia, giết được bốn năm thổ phỉ là có thể. Nhưng lúc cả trăm người cùng xông tới, dù hắn là Vu Sư cũng phải chịu cảnh bị loạn đao chém chết...
Lúc này, trong doanh địa đã đốt lên mấy chục đống lửa, mấy trăm người vây quanh đống lửa của mình, vài người trẻ tuổi bắt đầu đứng lên múa hát.
Nữ nhân mặc váy xòe nắm tay nam nhân cùng nhau nhảy những điệu vũ lạ mắt.
Tiễn Vệ Ninh cho người đưa đồ ăn tới. Nhâm Tiểu Túc vừa ăn vừa ngắm nhìn bốn phía. Hắn phát hiện phụ nhân mình gặp ban ngày không xuống xe.
Khi Nhâm Tiểu Túc nhìn qua xe ngựa thì thấy cửa sổ bị người khác kéo ra một khe hở nhỏ, dường như có ai đó đang núp sau bức rèm lặng lẽ đánh giá hắn.
Đối phương bị Nhâm Tiểu Túc nhìn thấy thì vội vàng buông xuống bức màn.
Trong xe, tiểu nữ vu thấp giọng nói:
"Dì, dường như tiểu tử kia đã phát hiện ra ta."
Phụ nhân nói:
"Ngươi nhìn lén hắn?"
"Ừ… "
Tiểu nữ Vv thầm nói:
"Ta chỉ tính quan sát hắn một chút, cơ mà ánh mắt của hắn đột nhiên quét tới, ta cảm giác bản thân như bị người nhìn xuyên thấu vậy.”
Phụ nhân kia nghĩ nghĩ rồi kéo rèm lên một nửa, vẫy tay mỉm cười với Nhâm Tiểu Túc, như muốn kêu Nhâm Tiểu Túc lên xe đi.
Nhâm Tiểu Túc lập tức chuyển ánh mắt sang hướng khác...
Phu nhân nói với tiểu nữ vu:
"Người không đơn giản, hiện tại chúng ta không cách nào xác định hắn có đã bắt đầu hoài nghi không. Vì thế ngươi đừng vụng trộm quan sát hắn nữa."
"Vâng… "
An An đáp.
Đêm khuya vắng người, bên ngoài bỗng vang lên tiếng vó ngựa hay không.
Rất nhiều người bừng tỉnh, không đợi mọi người kịp nhận ra chuyện gì đang diễn ra thì một mũi tên bay tới cắm vào giữa nơi trú quân!
Có người hét ầm lên:
"Thổ phỉ! Có thổ phỉ!"
Tiễn Vệ Ninh đang nghỉ ngơi lăn một vòng đứng dậy, hô to với hộ vệ thương đội:
"Đi theo ta!"
Thổ phỉ tới từ phía đông, vừa vặn là vị trí của Nhâm Tiểu Túc cùng Mai Qua, chỉ thấy Tiễn Vệ Ninh nhanh chóng dẫn người tới tập kết. Họ mở cửa xe ngựa, bắt đầu bắn cung!
Mai Qua có chút hốt hoảng, mặc dù hắn là Vu Sư nhưng chưa từng chiến đấu. Mũi tên không ngừng bay tới, trong đêm tối khó lòng quan sát rõ để tránh né.
Tất cả mọi người tìm kiếm nơi che chắn để lẩn trốn, Nhâm Tiểu Túc kéo Mai Qua sang một bên.
Bấy giờ Mai Qua kinh ngạc phát hiện, vốn dĩ họ sẽ trúng hai mũi tên đang bay tới nhưng mỗi lần như vậy, Nhâm Tiểu Túc đều dẫn hắn như có như không kịp thời tránh né.
Tuy động tác có chút chật vật nhưng chỉ cần mệnh vẫn còn thì chật vật chút tính là gì?
Mai Qua lại không biết, lúc này có một chiếc xe ngựa cách đó xa xa thông qua cửa sổ vụng trộm quan sát hết thảy.
Tuy dì đã thông báo không được vụng trộm dò xét nhưng lúc này An An vẫn nhịn không được mà tìm kiến thân ảnh của Nhâm Tiểu Túc. Xem thử đối phương sẽ ứng đối như thế nào. Trong lúc nguy nan này rất dễ lộ sơ hở.
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc đã khiến nàng thất vọng.
An An thầm nói:
"Gặp thổ phỉ thứ chỉ biết chạy a."
Dì nhìn nàng một cái:
"Đây là sự lựa chọn của người thông minh. Về sau bị bắn tên, trước tiên ngươi cứ tìm chỗ núp rồi tính tiếp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận