Đệ Nhất Danh Sách

Chương 967: Cáo Biệt Và Hắc Dược

Hán tử Thảo Nguyên cùng chiến lữ số 6 Tây Bắc cáo biệt nhau.
Hai bên ôm nhau một chút mời đối phương sau này nhất định phải tới địa bàn của họ làm khách.
Cả đám đều nhiệt tình vô cùng.
Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên cũng biết nhất định sẽ có ngày đó.
Ít nhất chỉ cần hai người bọn họ còn sống, Tây Bắc cùng Thảo Nguyên sẽ vĩnh viễn không chạm binh đao.
Nhan Lục Nguyên không có ý định tham dự chiến đấu tiếp.
Hiện giờ đại cục đã định, quân đoàn viễn chinh đã thua không thể nghi ngờ.
Nhan Lục Nguyên với tư cách là tân vương trên Thảo Nguyên sẽ không đem tính mạng thần dân của mình ra mạo hiểm.
Chuyện hiện tại bọn họ nên làm nhất chính là trở lại trên Thảo Nguyên, nghỉ ngơi lấy sức.
Hắn nói với Nhâm Tiểu Túc sẽ trấn giữ phương bắc từ nghĩa nào đó thì từ hôm nay trở đi, người trong Thảo Nguyên sẽ thay thế hàng rào 176, trở thành phòng tuyến xa nhất ở phương bắc của người Trung Nguyên.
Nếu quân đoàn viễn chinh lần nữa xuôi nam, chúng phải vượt qua cửa ải Thảo Nguyên này.
Sắp chia tay chỉ, hốc mắt Tiểu Ngọc Tỷ hồng hồng lôi kéo Dương Tiểu Cận:
"Cái đứa bé Tiểu Túc này từng chịu nhiều đau khổ.
Hiện tại thật vất vả mới khổ tẫn cam lai, tỷ tỷ nhờ cậy ngươi nhất định phải đối xử với hắn thật tốt.
Cảm tình là chuyện hai người, ta là ngoại nhân cũng không thể nhiều lời.
Đợi các ngươi sắp xếp tốt và có hài tử, ta sẽ tới Tây Bắc trông sấp nhỏ hộ các ngươi…”
Nhất thời, sắc mặt Dương Tiểu Cận rần rần đỏ lên.
Trước mặt Nhâm Tiểu Túc nàng cũng không dễ thẹn thùng như vậy.
Thế nhưng không biết vì sao khi đối mặt với vị gia trưởng là Tiểu Ngọc Tỷ vị này, nàng bỗng cảm giác có phần hơi rụt rè.
Về chuyện đứa nhỏ, có phải vẫn còn sớm không…
Dương Tiểu Cận hiếu kỳ nói:
"Tiểu Ngọc T cũng phải đi theo Lục Nguyên về Thảo Nguyên sao? Ta biết ngươi sống ở đó hẳn sẽ không quen lắm.
Chung quy tập tục ở đó khác phía nam.”

Tiểu Ngọc Tỷ quay đầu nhìn thoáng qua Nhan Lục Nguyên, dịu dàng cười nói với Dương Tiểu Cận:
"Các ngươi ở Tây Bắc, có Vương Phú Quý, có Khương Vô lão sư, còn có Trương Tiên Sinh, nhiều bằng hữu như vậy.
Còn Lục Nguyên ở trên Thảo Nguyên cũng chỉ có ta, cho nên ta phải ở cùng hắn.
Yên tâm, ta nghe Lục Nguyên nói việc qua lại hai bên cũng không quá phiền toái.
Cưỡi ngựa chừng 10 ngày là tới, ta thăm Tây Bắc kỳ thật cũng không tính phiền toái, người cưỡi ngựa lời mười ngày liền có thể đến, ta đi nhìn các ngươi cũng rất thuận liền."

Tiểu Ngọc Tỷ nói tiếp:
"Hơn nữa, hiện giờ Tiểu Túc đã trở thành Thiếu soái Tây Bắc.
Thảo Nguyên cùng Tây Bắc thông thương là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Đến lúc đó ta có thể theo thương đội tới thăm các ngươi."

"Ừ, Tiểu Ngọc Tỷ nhất định phải tới…"
Dương Tiểu Cận nhiêm túc nói.
"Được rồi, ta phải đi cùng bọn họ…”
Tiểu Ngọc Tỷ lưu luyến nói:
"Trước kia Tiểu Túc chưa từng thích qua nữ hài tử nào cả.
Ta cam đoan với ngươi, sẽ có lúc hắn không hiểu tâm tư của nữ hài tử đâu.
Nếu hắn phạm phải sai lầm gì ngươi cứ nói với ta, ta sẽ giúp ngươi giáo huấn hắn."

"Được…"
Dương Tiểu Cận nở nụ cười.
...
Trước khi về bên này nhất định phải hồi Thảo Nguyên, Nhan Lục Nguyên thương thảo một ít chuyện nghiêm chỉnh với Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc gọi Trương Tiểu Mãn cùng đại lừa dối, P5092, Vương Uẩn tới.
Nhan Lục Nguyên nói:
"Thảo Nguyên cần rất nhiều hàng hóa, tỷ như vũ khí, rau quả, lá trà, vải vóc.
Sau khi về ta sẽ mau chóng phái Hassan hình thành thương đội, dẫn chúng ta trao đổi hàng hóa trên Thảo Nguyên cùng các ngươi, không biết có được hay không?"
Lúc này cần có cần đại lừa dối trả lời những vấn đề này, đại lừa dối nghĩ nghĩ rồi nói:
"Những chuyện này không thành vấn đề, chúng ta cũng sẽ hình thành thương đội đi đến Thảo Nguyên."

"Tri thức trên Thảo Nguyên đã bị gián đoạn.
Ta hi vọng có thể đưa một ít tiểu hài tử đến trường ở cứ điểm178…."

Nhan Lục Nguyên nói.
"Không thành vấn đề…"
Đại lừa dối đồng ý.
Bấy giờ, Nhan Lục Nguyên nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc:
"Ca, ta muốn vài vài người tới trường quân sự của Tây Bắc để bồi dưỡng, có được không?"
Nhâm Tiểu Túc thầm mỉm cười.
Không thể không nói, Nhan Lục Nguyên vẫn luôn thông minh lanh lợi như thế.
Chuyện vào trường quân sự học tập rất mẫn cảm, cho nên Nhan Lục Nguyên không nói với đại lừa dối mà trực tiếp dùng thân phận đệ đệ nói với Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía đại lừa dối, cười nói:
"Ta có thể quyết định chuyện này sao?"
Đại lừa dối vội vàng nói:
"Ngươi là Thiếu soái nha, đương nhiên có thể."

Nhâm Tiểu Túc nói với Nhan Lục Nguyên:
"Được, ta đồng ý với ngươi."

Cuối cùng, Nhan Lục Nguyên dẫn theo người Thảo Nguyên trở về phương bắc.
Bất quá trước khi đi, Lang Vương bỗng đến Nhâm Tiểu Túc bên người, lúc ẩn lúc hiện không chịu đi.
Nhâm Tiểu Túc buồn bực, tuy hắn cùng Lang Vương rất lâu không gặp, cũng coi như lão bằng hữu.
Nhưng vấn đề là đối phương cứ ở lỳ đây là sao?
Mọi người nhìn Lang Vương, Lang Vương thì nhìn xem Nhâm Tiểu Túc.
Qua hơn nửa ngày, Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên móc ra một lọ Hắc Dược ra:
"Có phải ngươi muốn cái này không?"
Lang Vương lập tức gật đầu!
Nhâm Tiểu Túc nhất thời chấn kinh rồi, ngươi là một con sói già, cần cái đồ chơi này làm gì? ! Bất quá, hắn vẫn đưa cho Lang Vương hơn mười bình xuất ra, lúc này Lang Vương mới cảm thấy mỹ mãn rời đi...
P5092 nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc hỏi:
"Thiếu soái, kế tiếp chúng ta đi đâu?"
"Trước sau vẹn toàn a…."

Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Đánh hết đạn dược trên tay rồi thì trở về đại hưng Tây Bắc thôi."

P5092 chần chờ một chút, nói:
"Tuy ta rất muốn tiếp tục hiệp trợ Vương thị truy sát quân đoàn viễn chinh, nhưng hiện tại chúng ta không thích hợp để tham gia chiến đấu tiếp.
Bởi vì tính cơ động của chúng ta không mạnh mẽ bằng quân đoàn viễn chinh, rất dễ lật thuyền trong mương."

"Ai nói tính cơ động của chúng ta không mạnh bằng bọn họ?"
Nhâm Tiểu Túc nói xong, đám P5092 liền nghe được âm thanh đoàn tàu hơi nước.
P5092 có chút sửng sốt một chút:
"Thiếu soái, ngươi muốn để tất cả binh sĩ ở đây cùng lên xe?"
Lúc trước ở Tả Vân sơn, Nhâm Tiểu Túc từng đề cập tới chuyện này.
Bất quá lúc ấy bọn họ cần phải ngăn chặn quân đoàn viễn chinh nên P5092 đã đề nghị hủy bỏ.
"Đúng…"
Nhâm Tiểu Túc giải thích:
"Tuy 16 khoang xe lửa chỉ có hơn 1000 chỗ ngồi nhưng nếu mọi người đứng thì chở tất cả chiến lữ số 6 cũng không thành vấn đề.
Chúng ta cũng không cùng quân đoàn viễn chinh chính diện tác chiến, liền dùng hơi nước đoàn tàu tới truy đuổi bọn họ, cầm đạn dược đánh xong chúng ta liền đi!"
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc để toàn bộ mọi người lên xe, thông qua từng ô cửa sổ có thể thấy được toàn là súng ống, nhìn qua dị thường kinh khủng.
Trong nháy mắt, bỗng nhiên P5092 cảm thấy đội bộ binh lúc này không khác gì đội thiết giáp….
Đoàn tàu, chiến lữ số 6 binh sĩ từng cái một hưng phấn lên, mọi người không nghĩ tới Thiếu soái còn có loại thủ đoạn này.
Lúc đoàn tàu chuẩn bị khởi hành, Nhâm Tiểu Túc thấy một chi binh sĩ xuất hiện từ xa, cầm đầu chính là La Lam cùng Chu Kỳ.
Nhâm Tiểu Túc điều khiển đoàn tàu chạy đến trước mặt bọn họ thì dừng lại, La Lam cao giọng hô:
"Các ngươi muốn rời khỏi chiến trường đúng không?"
Nhâm Tiểu Túc đáp:
"Đúng, lần này cám ơn các ngươi, tình nghĩa của Khánh thị ta nhớ kỹ, kế tiếp các ngươi có ý định gì?"
La Lam cười hắc hắc nói:
"Ta không tới vũng nước đục đó với ngươi đâu.
Bây giờ nói không chừng Vương thị rất “mong ngóng”.
Chúng ta sẽ theo đường cũ về Tây Nam,thừa dịp Vương thị đang bận rộn sẽ xuôi nam."

"Xuôi nam?"
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ.
"Đúng, đi một chuyến tới Lạc thành trước rồi lại tới Chu thị…"
La Lam nói:
"Cái kia...
Còn có chuyện tương đối trọng yếu, Hắc dược của ngươi còn không, ta có người bị thương… Ngươi hiểu đấy!"
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười, hắn nhìn những chiến binh nano kia.
Làm gì có ai bị thương chứ, tên mập này muốn Hắc dược cứ nói thẳng là được!
Lang Vương, La Lam, sao cả hai đều tới tìm hắn đòi Hắc dược thế này?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận