Đệ Nhất Danh Sách

Chương 694: Đoán Mò

Đêm nay mọi người gác đêm rất nghiêm túc. Đương nhiên, những người này cũng chẳng đoàn kết gì cho cam, cũng chỉ khi đối mặt với hiểm nguy mới có thể đồng tâm hiệp lực thế này.
Chung quy, mục đích mọi người là tiến vào Thánh sơn, đâu ai muốn chết ở nơi này.
Trong khu cắm trại đốt lên chừng hơn 10 đống lửa.
Trước khi La Lam ngủ đã cho người đi tìm củi khô, may mà hiện lại là màu đông nên củi khô rất dễ tìm.
Nơi này có 9 trạm gác, mỗi trạm gác có hai người canh giữ.
Cây cối xung quanh đều bị chặt sạch sẽ khiến tầm mắt được mở rộng hơn nhiều.
Về phương diện này thì La Lam quen việc dễ làm.
Theo lời của hắn mà nói, nếu muốn được ngủ an ổn trên đường hành quân đánh giặc thì ban ngày phải tốn công hơn.
Lần này La Lam nghiễm nhiên đã coi chuyến đi tới Thánh sơn thành một cuộc chiến.
Nhâm Tiểu Túc nằm trong lều vải ngủ say, Dương Tiểu Cận ở bên cạnh canh giữ ngoài lều.
Trong tay nàng là viên đạn bắn tỉa màu vàng.
Người khác thì cầm quả óc chó chơi đùa, nhưng Dương Tiểu Cận thì thích vật khác người này.
Bấy giờ, lão Hứa đang ngồi cách nơi cắm trại chừng 500 mét.
Dường như đang chờ đợi gì đó.
Trăng tối nay không sáng lắm, mây đen lững thững bay trên trời như sắp đổ tuyết. Đống lửa trong khu cắm trại bị gió lạnh thổi không ngừng chập chờn, không ít người trong lều vải phải lấy mền đắp kín người.
Dưới màn đêm bao phủ, một bóng đen không ngừng lao tới lão Hứa đang ngồi trong rừng.
Nó hành tẩu mà chẳng vang lên lấy một tiếng nào.
Dần dà, nó có thể thấy được bóng lưng lão Hứa trong mơ hồ.
Có lẽ nó có thể giết chết người trước mặt như những người khác.
Đúng như Nhâm Tiểu Túc suy đoán, hồ ly lão Hết giết là vật nuôi của ai đó.
Vì thế hiện tại đối phương dồn hết căm phẫn của mình lên người lão Hứa.
Hơn nữa, từ đầu tới cuối lão Hứa chỉ có một mình, thợ săn luôn thích dạng con mồi lạc đàn này.
Trong im lặng, bóng đen đã dần tiếp cận lão Hứa.
Trong lòng nó có tia mừng thầm vì con người trước mặt vẫn như cũ đưa lưng về phía hắn.
Mặc kệ đối phương có phát hiện nó không thì hiện tại đều không kịp nữa!
Trong chớp mắt, bóng đen chụp tay vào cổ lão Hứa.
Thế nhưng nó mau chóng phát hiện một trải này căn bản chẳng thể tạo nên bất kỳ thương tổn nào với lão Hứa cả!
Việc này khác hoàn toàn với những lần đi săn khác của nó, máu không chảy ra mà đối phương cũng chẳng ngất xỉu.
Cứ như thân ảnh trước mắt này phảng phất như chẳng phải thân thể máu thịt.
Nhưng rõ ràng đây là con người mà!
Trong lều vải, Nhâm Tiểu Túc bỗng mở mắt.
Thân hình lão Hứa nháy mắt bắn lên, cả người tỏa ra sự kinh khủng chẳng khác nào ma quỷ.
Hắc đao được đặt trên chân nó hướng về phía bóng đen kia.
Thế nhưng điều khiến Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc lại xảy ra.
Một đao này của lão Hứa lại chém vào không khí, quái vật kia còn nhạy bén và giảo hoạt hơn so với tưởng tượng của hắn nữa.
Sau khi phát hiện sự dị thường của lão Hứa nó chẳng chút do dự mà chạy vào rừng, tốc độ chẳng kém lão Hứa tí nào.
Lão Hứa đuổi theo quái vật kia, quái vật nhảy lên thân cây.
“Tồi thành.”

Nhâm Tiểu Túc quyết tâm phải bắt cho bằng được đối phương.
Trên đời này làm gì có đạo lý người đề phòng cẩn thận lại chấp nhận một thứ quỷ dị như thế đi theo bên người.
Vậy thì ai mà ngủ yên cho được?
Khi quái vật rơi lên một cành cây khô thì tốc độ lão Hứa đột nhiên tăng vọt, vung đao về phía nó.
Dị biến phát sinh, quái vật nhỏ bị Hắc đao dọa cho kinh hãi mà kêu a a.
Nhâm Tiểu Túc tưởng một đao này nhất định sẽ trúng nhưng nó di chuyển một cách quỷ dị, khiến đao của lão Hứa lần nữa chém hụt!
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày, sau khi mở ra Tồi thành, nếu chiêu đầu không trúng thì mấy chiêu sau có cũng vô dụng.
Ở nơi hoang dã, hai thân ảnh một trước một sau không ngừng rượt đuổi.
Thế nhưng quỹ tích di chuyển của đối phương quá mức quỷ dị, thường xuyên chuyển hướng khiến người ta khó lòng phòng bị. Đến khi Tồi thành hết thời gian thì Nhâm Tiểu Túc cũng để lão Hứa dừng bước
Trong khu cắm trại có không ít người bừng tỉnh vì trận chiến vừa rồi.
Tuy chiến đấu xảy ra cách họ chừng 500 mét nhưng trên đường đi, lão Hứa đã chém gãy vài cái cây, âm thanh cây đổ vang lên rất lớn.
Trình Vũ nhìn đống lửa, đứng ở biên giới nơi cắm trại nhìn ra phía xa.
Có điều bên ngoài đen kịt, chẳng nhìn thấy gì cả.
Nhâm Tiểu Túc ngồi dậy trong lều vải, Dương Tiểu Cận thấp giọng hỏi:
- Giết được chưa?
- Vẫn chưa…
Nhâm Tiểu Túc nhỏ giọng đáp:
- So với tưởng tượng của ta thì khó hơn.
Không biết vì sao mà đối phương có thể di chuyển rất quỷ dị.
- Thấy rõ đó là thứ gì không?
- Không có…
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Trời tối quá, chỉ có thể thấy được hẳn là động vật linh trưởng.
Có phải người hay không không cách nào biết.
Nếu là con người thì thân hình đối phương chỉ cao chừng 1 mét 2.
Lúc này, Tống Kiều đi tới bên người Trình Vũ, hỏi:
- Ai đang chiến đấu, chẳng lẽ là người giúp chúng ta giết hồ ly ban sáng?
- Cũng có thể…
Sắc mặt Trình Vũ nặng nề:
- Cũng không biết là thần thánh phương nào mà lớn gan như thế.
Nửa đêm dám ở lại trong rừng, không biết hắn có thành công không nữa.
- Ra ngoài xem thử?
Trợ thủ Trình Vũ hỏi:
- Chung quy nhìn xem thế nào cũng an tâm hơn.
- Không được…
Trình Vũ lắc đầu:
- Lúc này ra ngoài quá nguy hiểm.
Ta đợi tới sáng mai đi cũng không muốn hiện tại lật thuyền trong mương.
Vạn nhất có quái vật nào đó chú ý tới chúng ta thì sao?
Không ai lên tiếng nữa, vào lúc trời tối thế này chẳng ai nguyện ý ra ngoài mạo hiểm cả.
Sự chú ý của mọi người nhất thời tập trung vào bóng tối ngoài kia và thảo luận.
Không ai chú ý Vương Uẩn đang khắc một ký hiệu hình tam giác xuống rễ cây.
Ký hiệu này có ý nghĩa đang có nguy hiểm.
Hắn phải nhắc nhở người theo sau hành sự cẩn thận..
Kỳ thật làm thế này thật sự có phần dư thừa, chung quy thuộc hạ của hắn đủ cẩn thận, nếu có gì sẽ tự động rút lui…
Lúc này, La Lam thừa dịp mọi người không chú ý tới mình thì nhanh chóng ra hiệu với Nhâm Tiểu Túc.
Đầu tiên hắn chỉ Nhâm Tiểu Túc, sau đó lại chỉ bản thân mình, cuối cùng lại chỉ ra ngoài màn đêm kia. Ý chỉ người huynh đệ, ngươi phải bảo hộ ta nha, bên ngoài có nguy hiểm.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu với hắn, trong chớp mắt sắc mặt La Lam đau khổ.
Chẳng lẽ ngay cả Nhâm Tiểu Túc cũng không chắc có thể bảo vệ hắn?
La Lam bắt đầu suy nghĩ về nhân sinh, có phải lần này hắn tới Thánh sơn quá lỗ mãng hay không.
Ngay cả Nhâm Tiểu Túc cũng không nắm chắc thì đủ nói rõ nơi này rất nguy hiểm.
Dương Tiểu Cận thấy hai người ra hiệu thì thấp giọng hỏi:
- Hắn nói gì vậy?
Nhâm Tiểu Túc đáp:
- Hắn chỉ ta rồi chỉ hắn, sau đó chỉ bên ngoài hẳn là muốn hỏi ta có đi vệ sinh với hắn không, ta đáp là không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận