Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1025: Hội Nghị Thần Bí


Rất nhiều người đều biết, Thiếu soái đã về hàng rào 144. Lấy Thiếu soái làm trung tâm, hội nghị bí mật lần lượt diễn ra trong một sân nhỏ.
Mọi người xung quanh đều biết hội nghị đang diễn ra hay kế bên nhà mình nhưng không phải ai cũng có tư cách tham gia.
Có người nói, nhưng người được tham gia hội nghị đều là tâm phúc của Thiếu soái.
Hàng rào 144 bắt đầu được đổi mới từ khi hội nghị diễn ra lần đầu tiên.
Trong miệng những người trung niên thích bàn luận về chính trị trên bàn cơm, hội nghị ngày càng trở nên thần bí, mà ngôi nhà Thiếu soái ở cũng dần trở thành nơi chốn trong truyền thuyết từ miệng họ.
Bọn họ nói, hiện giờ chỉ có đại nhân vật của Tây Bắc mới mới có thể vào, người bình thường nghĩ cùng đừng nghĩ.
Chính trong nơi đó, những quyết sách đổi mới đầu tiên của Tây Bắc được ra đời.
Đôi khi, những người đi ngang qua đường An Ninh Đông sẽnhìn một cái về phía căn nhà thần bí kia. Khi ấy người đi bên cạnh sẽ hỏi: Ngươi nhìn gì vậy?
Người vừa liếc nhìn kia sẽ nói: Ngươi thấy căn nhà nhỏ sáng đèn kia không, đó là chỗ ở của Thiếu soái đó.
Người còn lại kỳ quái hỏi: Đã trễ vậy rồi sao vẫn còn mở đèn.
Người kia giải thích: Ngươi thì hiểu cái gì, hiện tại trong phòng có rất nhiều người đang công tác, họ làm việc vì tương lai Tây Bắc của chúng ta đấy.
Nói thì nghe tốt thế thôi, chứ thực tế là đám Trương Tiểu Mãn làm việc xong rồi tới đó ăn nhờ ở đâu mãi không chịu đi.
Lúc này, một vị tân quý đột nhiên bộc lộ tài năng trong hàng rào, đó là Vương Việt Tức.
Theo thời gian hợp tác cùng Vương Việt Tức, Nhâm Tiểu Túc phát hiện vị láng giềng trung niên này không đơn giản, dựa theo những gì Hồ tỷ nói thì đối phương ở nhà rảnh rỗi nhiều năm, ban đầu cũng như Nhâm Tiểu Túc hết ăn lại nằm.
Về sau Tông thị bị quân Tây Bắc tiêu diệt, Vương Việt Tức liền tự đề cử mình, trở thành phụ tá mới của quân Tây Bắc, phụ trách phòng nghiên cứu chính sách của cả hàng rào 144.
Phòng nghiên cứu chính sách nghe qua không có tí thực quyền nào nhưng thật sự thì quyền lực rất lớn, bằng không cũng không đủ khả năng giúp Nhâm Tiểu Túc tìm một công việc trong trung tâm hành chính.
Nhâm Tiểu Túc tỉ mỉ quan sát một chút, Vương Việt Tức thật sự rất thông minh, sắp xếp công việc vô cùng có trật tự. Hắn vừa nói cần có dự luật lao động mới và thực hiện công tác tuyên truyền thì Vương Việt Tức cùng người của phòng nghiên cứu chính sách tăng ca suốt hai ngày, tiếp đó đã đưa tới cho Nhâm Tiểu Túc một kết quả hài lòng.
Có người nói Vương Việt Tức thật may, vừa vặn ở ngay bên cạnh nhà Thiếu soái. Nhưng chính Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ, là do năng lực làm việc của đối phương tốt, bằng không Nhâm Tiểu Túc cũng sẽ không trọng dụng người này.
Lúc mới được lập ra, phòng nghiên cứu chính sách không có quá nhiều tiếng tâm, họ không tạo ra ảnh hưởng gì lớn tới tài chính cả.
Nhưng tiêu chí tiện cho dân đã thể hiện khát vọng trong lòng Vương Việt Tức. Hơn nữa việc xây dựng trung tâm hành chính cũng giúp nhân viên làm việc thuận tiện hơn. Có thể nói Vương Việt Tức cũng rất sáng tạo.
Lúc này, lời ra tiếng vào nhiều đến đâu thì có một câu rất đúng, người trong phòng nhỏ đang ngày đêm phấn đấu cho tương lai hàng rào 144.
Vương Uẩn đã bảy ngày chưa về hàng rào, dựa theo quân lệnh trạng, hắn phải hoàn thành bản đồ hàng rào 144 chỉ trong vòng nửa tháng. Vì thế thời gian của hắn không nhiều.
Chiến lữ thứ sáu đã phái người theo Vương Uẩn làm việc. Trong bảy ngày này, họ đã đi khắp nơi từ dốc núi tới sơn cốc trong địa phận của hàng rào 144.
Tất cả mọi người đều rất mệt a, nhưng sau trận đánh ở Tả Vân sơn, ý chí của chiến lữ đã sớm kiên trì hơn những người khác. Khi Vương Uẩn hỏi mọi người có mệt không, mọi người đều bảo chẳng là gì so với khi còn ở Tả Vân sơn cả!
Đây là cảm giác thật sự rất vinh dự, dù P5092 có trưng binh và có thêm người mới thì cảm giác vinh dự này chỉ có tăng lên chứ không hề hạ xuống.
Cảm giác vinh dự này chính là linh hồn của cả chi đội.
Bảy ngày này, đám người Vương Uẩn vẫn luôn sống trong cảnh màn trời chiếu đất, chưa từng trở về quân doanh.
Bọn họ mang theo một lượng lớn dụng cụ đo vẽ bản đồ và đo đạc từng tấc đất một.
Trong quá trình đo vẽ bản đồ, Vương uẩn có một ưu thế rất lớn, chỉ cần có được số liệu chính xác, Vương Uẩn có thể nhanh chóng vẽ lại lên địa đồ, không sai một số.
Bất quá cũng có người khó hiểu, đoàn trường tò mò hỏi Vương Uẩn:
"Vương Uẩn trưởng quan, ta có chút thắc mắc. Thời gian chúng ta có không nhiều, ngươi không chỉ muốn vẽ lại bản đồ đất hoang còn tính luôn cả độ cao núi so với mặt nước biến… không phải nói nhiệm vụ của chúng ta chỉ là tìm nơi thích hợp để trồng trọt thôi à. Sao bây giờ thành ra vẽ bản đồ nữa?”
Tất cả mọi người biết trên núi là không thể trồng hoa màu.
Nhưng Vương Uẩn lại kiên trì phải đo đạc. Thậm chí hắn còn vẽ bản đồ đánh dấu đường đi. Nếu chỉ tìm đất trồng thì xem thử nơi nào cằn cỗi, nơi nào màu mỡ là được. Căn bản không cần đo đạc tất cả.
Kết quả Vương Uẩn cười rồi giải thích:
"Đây gọi là tăng hiệu suất công việc. Tuy hiện tại chỉ tìm xem nơi nào thích hợp trồng hoa màu nhưng các ngươi cũng nghe P5092 nói rồi. Không chừng ngày nào đó chúng ta và Vương thị sẽ có chiến tranh. Đến lúc đó chúng ta cần một tấm bản đồ quân sự. Chiến lữ số 6 có rất nhiều địa đồ, không phải chê bai mọi người làm ẩu nhưng thật sự xác suất vẽ bản đồ chính xác của người bình thường không cao. Địa đồ khó lòng chính xác hoàn toàn, chỉ đủ xài mà thôi. Loại bản đồ đó thật sự đủ dùng với những quan chỉ huy bình thường. Thế nhưng với P5092 thì khác, hắn có thể lợi dụng mọi thứ trên chiến trường. Đã thế ta đương nhiên giúp hắn có đủ điều kiện phát huy năng lực… "
Vương Uẩn vừa cười vừa nói:
"Chúng ta quay về, đưa hắn bản đồ này hắn sẽ rất vui.”
"Được, vậy cứ làm theo lời Vương Uẩn trưởng quan nói… "
Đoàn trưởng nói.
Hiện tại Vương Uẩn cùng P5092 vẫn chưa có quân hàm, chẳng khác nào trắng tay, căn bản không có chức quan cụ thể.
Nếu Vương Uẩn chỉ huy những đội khác, khẳng định không dễ nói chuyện như vậy.
Thế nhưng với chiến lữ số 6 thì khác, mọi người từng cùng nhau đánh trận ở Tả Vân sơn. Đối phương thế nào trong lòng mọi người tự biết. Khi nào hai người Vương Uẩn, P5092 được đề bạt cũng thế, bởi vì mọi người đều tâm phục khẩu phục họ. Bình thường bính sĩ cũng đối đãi với họ như với trưởng quan vậy.
Ngược lại Trương Tiểu Mãn lại có phần rảnh rỗi, cơ bản chỉ đi theo bên người Nhâm Tiểu Túc xử lý chút chuyện vặt.
Trương Tiểu Mãn cũng hiểu rõ vị trí của mình, đó chính là hỗ trợ thật tốt cho mọi người…
Vương Uẩn cười nói:
"Hôm nay chúng ta hoàn tất bản đồ này. Mọi người vất vả bảy ngày rồi, bảy ngày sau chúng ta có thể kết thúc công việc, khải hoàn trở về. Đến lúc đó mọi người có thể nghỉ ngơi thật tốt!"
Các binh sĩ đồng thanh:
“Đã rõ! Bắt đầu làm việc!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận