Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1070: Đại Hưng Tây Bắc 3.0

Dưới sự thúc ép của tên tôi tớ, Nhâm Tiểu Túc một đường đi về phía tây.
Nói lại cũng thấy trùng hợp, vị đồ đệ kia của hắn cũng từng muốn đi Tây Thiên thỉnh kinh đấy.
Kỳ thật trước kia Nhâm Tiểu Túc cũng chưa từng nghĩ tới, đời này bản thân còn có thể đi tới nơi xa như vậy.
Hắn không biết cuối cùng mình sẽ đi tới đâu, càng không biết bản thân sẽ hoàn thành được nhiệm vụ xâm nhập vào hang ổ địch chăng.
Nhâm Tiểu Túc chỉ biết, giờ khắc này chắc là thời gian đỉnh phong nhất của Mai Qua, nếu Mai Qua tới Trung Nguyên rồi nói ra chuyện tên này từng áp giải Kẻ phá hủy hàng rào, e rằng Mai Qua sẽ trở thành nhân vật chói mắt nhất trong cả liên minh hàng rào mất…
Bấy giờ, Mai Qua dẫn theo tôi tớ và Nhâm Tiểu Túc thừa dịp ban đêm mà nhanh chóng xuyên qua khu vực phong tỏa của trạm gác.
Nhâm Tiểu Túc phát hiện, dường như Mai Qua rất rành đường tuần tra của các binh sĩ, suốt dọc đường đều vô cùng thuận lợi.
Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc thở phào nhẹ nhõm.
Chung quy nếu trên đường gặp được tiểu binh, tiểu binh nhất định sẽ ra tay.
Tiểu binh ra tay, Mai Qua chắc chắn phản kích.
Mai Qua phản kích, vậy hắn chỉ có thể giết chết Mai Qua.
Vậy chẳng phải kế hoạch xâm nhập này tan thành bèo bọt rồi?
Nhâm Tiểu Túc thật sự cảm ơn Mai Qua từ tận đáy lòng...
Trước hừng đông, bọn họ đã đi qua khu phong tỏa của trạm gác.
Bấy giờ, Vu Sư Mai Qua như trút được gánh nặng.
Nhâm Tiểu Túc bị xích tùy tiện ngồi dưới đất, sau đó nói với tôi tớ Vu Sư:
"Uy, người dê, tìm cho ta chút nước uống đi."

Tôi tớ Vu Sư nghe vậy mà giật mình:
"Ai là người dê hả, ngươi gọi ai là người dê?”

Nhâm Tiểu Túc không vui:
"Ngươi có thể biến thành con dê, không gọi ngươi người dê thì gọi cái gì?"
"Ta là Lý Thành Quả!"
Lý Thành Quả nói:
"Ngươi bất quá chỉ là từ nhân của Mai Qua mà thôi, phải tôn trọng ta chứ!"
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nói với Mai Qua:
"Hay ngươi biến hắn thành con dê đi.
Ta sẽ tự mình đi theo ngươi.”
Lý Thành Quả:
"Chấm hỏi ? ? ?"
Chỉ là lần này Mai Qua không tiếp chiêu của Nhâm Tiểu Túc mà đưa mắt sang nhìn Lý Thành Quả:
"Đi tìm nước đi, vừa vặn ta cũng khát.
Thuận tiện đi tìm Lưu Đình đi, hắn hẳn đang ở gần đây."
Lưu Đình là tên tôi tớ còn lại đã trốn thoát.
Lúc trước vì Mai Qua phải rời khỏi nhanh nên không dẫn hắn cùng đi lùng bắt Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, hai con người dê này vẫn dùng tên như người Trung Nguyên.
Xem ra Vu Sư bắt người Trung Nguyên nhiều quá nên dần cũng đã bị đồng hóa…
Cũng không biết tổ chức Vu Sư có hối hận không nữa, bắt cóc nhiều người Trung Thổ như vậy, hậu quả là tự đồng hóa chính mình.
Đương nhiên, Vu Sư chắc chắn vẫn bảo lưu văn hóa, ngôn ngữ của chính họ.
Điều này hẳn là biểu tượng rõ ràng cho thân phận và địa vị tại nơi đó.
Mai Qua thấy Nhâm Tiểu Túc ngẩn người thì đột nhiên hỏi:
"Ngươi lại suy nghĩ cái gì?"
"A… "
Nhâm Tiểu Túc nhìn hắn một cái:
"Có hơi nhớ nhà."
Đây là nói thật, trước đây thật lâu, tuy Nhâm Tiểu Túc sống ở thị trấn 113 nhưng hắn chưa từng coi chỗ đó là nhà.
Về sau hắn tới Dương thị, Lý thị, Khánh thị, Chu thị, Khổng thị, Vương thị, cũng không có nơi nào giữ chân được hắn.
Mãi tới khi tới Tây Bắc, cùng Dương Tiểu Cận tới hàng rào 144, hắn mới có “nhà” đầu tiên.
Mai Qua cười nói:
"Chỉ là một khái niệm vô cùng hư vô, nhân loại không nên bị những thứ thế tục này trói chân.”
Nhâm Tiểu Túc tức giận nói:
"Ngươi thì biết cái gì!"
Mai Qua bị Nhâm Tiểu Túc nói tới nghẹn họng, trong lòng thầm niệm:
"Ta muốn cảm hóa hắn! Ta muốn cảm hóa hắn! Ta không thể tức giận!"
...
Lúc này, thời gian ước định của Nhâm Tiểu Túc và Trương Cảnh Lâm đã qua.
Đợi Trương Cảnh Lâm về lại trạm gác thì không chỉ có hắn và hai tiểu binh mà còn có nhóm cao thủ Vương Phong Nguyên và đại lừa dối.
Bọn họ vừa nhận được tin của Tư lệnh, nói Thiếu soái bị tập kích thì lập tức chạy tới.
Tuy nơi này có hơi khó tìm nhưng hai vị tâm phúc này lại biết.
Khi bọn họ đi đến phụ cận trạm gác thì trời đã dần sáng.
Kết quả đại lừa dối phát hiện chỉ có Trương Cảnh Lâm chứ không thấy Nhâm Tiểu Túc đâu.
Lúc ấy đại lừa dối khóc nức nở nói:
"Tư lệnh, Thiếu soái đâu rồi?"
Trương Cảnh Lâm ghét bỏ vẫy vẫy tay:
"Được rồi hắn không ở đây, bớt diễn đi."
Đại lừa dối ngừng khóc:
"À, vậy hắn ở đâu?"
"Vẫn còn ở trạm gác…. "
Trương Cảnh Lâm nhìn thoáng qua đồng hồ:
"Hắn ước định với ta, tám giờ sau quay về trạm gác.
Tuy ta không biết hắn muốn làm gì nhưng chúng ta cứ làm theo lời hắn nói.
Được rồi, còn 15 phút nữa là xong.
Bây giờ xuất phát là kịp giờ.”

Khi bọn họ đến trạm gác, nơi này đã không có một bóng người.
Vương Phong Nguyên ngồi chồm hổm trên mặt đất tỉ mỉ quan sát dấu vết còn lại:
"Từ dâu chân thì nơi này nơi này ngoại trừ Tư lệnh ngươi, Thiếu soái, hai tiểu binh ra, còn có hai người người lạ, trong đó một người hẳn là Vu Sư.
Dấu giày từ xa tới nhẹ rồi nặng.
Hẳn họ đã dùng Phiêu Phù Thuật, tới tạm gác mới đi bình thường."

Bọn họ không biết thuật pháp Vu Sư sử dụng có tên gì.
Chỉ là trong chiến tranh từng nhìn thấy nên đã ghi chép lại và tự đặt tên.
Vương Phong Nguyên phân tích:
"Dường như Thiếu soái đã bị trói nên chỗ này có dấu vết giãy giụa vô cùng kịch liệt, thuật pháp này chúng ta cũng từng gặp qua, hẳn là thuật buộc chặt.
Mà Thiếu soái đã bị người đẩy đi, dấu chân trên mặt đất biểu hiện hắn từng lảo đảo ở đây một chút."

Không thể không nói, Vương Phong Nguyên là một nhân viên tình báo cực kỳ xuất sắc.
Hắn chỉ nhìn dấu chân liền có thể đoán được Nhâm Tiểu Túc từng bị người dê xô đẩy, khả năng quan sát thật sự rất tuyệt vời!
Đại lừa dối kinh ngạc:
"Lấy thực lực kia của Thiếu soái, dù là Vu Sư cũng không thể dễ dàng bắt hắn.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
"Không rõ lắm…. "
Vương Phong Nguyên nhíu mày lắc đầu.
Đại lừa dối nói với Trương Cảnh Lâm:
"Tư lệnh, hiện tại ta dẫn người đuổi theo cứu Thiếu soái.
Vu Sư này coi bộ là hành động đơn độc, quyết không thể để hắn cứ như vậy bắt Thiếu soái đi!"
Kết quả vào lúc này, Vương Phong Nguyên ngồi chồm hổm trên mặt đất truy tìm dấu vết đột nhiên cao giọng nói:
"Các ngươi sang đây đi, lúc Thiếu soái rời đi từng dùng chân viết chữ trên mặt đất."
Trương Cảnh Lâm và đại lừa dối kinh ngạc nhìn, trên đường xuống nói có một số 3!
"Thiếu soái muốn truyền tin cho chúng ta.
Cơ mà trong lúc nhất thời ta không cách nào đoán được con số này có ý nghĩa gì… "
Vương Phong Nguyên nói.
Lúc này, Vương Phong Nguyên bỗng nghe Trương Cảnh Lâm cười lên ha hả:
"Tư lệnh, ngươi cười cái gì?"
"Ta biết mấy chữ này có ý gì… "
Trương Cảnh Lâm nói.
Đại lừa dối hỏi:
"Có ý gì?"
Trương Cảnh Lâm nhớ lại những gì Nhâm Tiểu Túc từng nói với mình.
Sau đó nhìn Vương Phong Nguyên cùng đại lừa dối:
"Kế hoạch đại hưng tây bắc 3.0 bắt đầu rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận