Đệ Nhất Danh Sách

Chương 413: Nhâm Tiểu Túc PK Tay Súng Bắn Tỉa

Lúc Trương Tiểu Mãn thấy hành động của Nhâm Tiểu Túc thì hít một hơi sâu.
Hắn cảm thấy Nhâm Tiểu Túc đang muốn mạo hiểm, vốn Trương Tiểu Mãn tính kéo Nhâm Tiểu Túc lại nhưng làm vậy chỉ sợ kéo chân Nhâm Tiểu Túc, ngược lại còn hại đối phương.
Kết quả khiến toàn bộ Tiêm Đao Liên bất ngờ, Nhâm Tiểu Túc nhảy nhanh tới mức khiến họ hoa mắt.
Quá nhanh rồi!
Duy chỉ có Trương Tiểu Mãn là thấy được con mắt màu đỏ thẫm khó quên của Nhâm Tiểu Túc, đây là năng lực gì vậy? Chẳng lẽ Nhâm Tiểu Túc cũng giống Hứa Hiển Sở, có được 2 năng lực siêu phàm!
Lúc trước, khi mọi người biết việc này, tất cả hán tử tại cứ điểm 178 đều hâm mộ vô cùng.
Tất cả đều nói Hứa Hiển Sở là con cưng của trời, mọi người mong trở thành siêu phàm giả không được, kết quả Hứa Hiển Sở chỉ có một người mà có tới tận 2 năng lực siêu phàm.
Hứa Hiển Sở là siêu phàm giả duy nhất có 2 năng lực trong cứ điểm 178.
Nhưng hôm nay, Hứa Hiển Sở không còn là duy nhất nữa, Trương Tiểu Mãn đã xác định Nhâm Tiểu Túc có tới 2 năng lực siêu phàm!
Tiêm Đao Liên bọn họ lại có được siêu phàm giả thế này ư!
Chỉ là Trương Tiểu Mãn không khỏi lo lắng cho an nguy của Nhâm Tiểu Túc.
Tuy Nhâm Tiểu Túc lao ra không bị trúng đạn nhưng cự ly của họ cách tay súng bắn tỉa rất xa.
Nếu Nhâm Tiểu Túc muốn tới giết tay súng bắn tỉa, đây là chuyện rất khó.
Khi Nhâm Tiểu Túc lao ra, hắn có nói:
- Ở lại đây, đừng lộn xộn, chờ ta trở lại!
Tồi thành chỉ có 30 giây, Nhâm Tiểu Túc tính toán một chút điểm mù của tay súng bắn tỉa.
E rằng phạm vi tầm nửa ki lô mét, thế nhưng muốn tránh được sự tấn công của tay súng bắn tỉa, hắn phải đi theo hình dích dắc để tránh đạn.
Nhâm Tiểu Túc chạy tới một gò đất cách tay súng bắn tỉa chừng 500 mét.
Nếu là người bình thường thì chẳng khác nào tìm chết cả, thế nhưng Nhâm Tiểu Túc lại muốn đánh bạc một trận!
Tay súng bắn tỉa ẩn núp ở hướng 12 giờ trong bụi cỏ như một con kền kền chờ mồi.
Hắn thông qua kính ngắm quan sát Tiêm Đao Liên, khi đã xác định đại đội không có súng bắn tỉa thì bắt đầu chơi trò mèo vờn chuột.
Sau khi tay súng bắn tỉa tiêu diệt bóng đen kia, hắn liền ép đại đội núp sau tảng đó, muốn chậm rãi tra tấn đám người kia, khiến họ muốn sống không được mà muốn chết không xong.
Tay súng bắn tỉa đã núp trong lùm cây 3 ngày 3 đêm.
Hắn không tin đám binh sĩ bình thường kia có thể làm được điều này.
Khoảng thời gian núp sau tảng đá rất dày vò, tay súng bắn tỉa tin tưởng, chỉ cần sáu giờ thì đại đội kia sẽ không nhịn được mà lao ra tìm hắn.
Thế nhưng, đó cũng chỉ là giãy giụa vô vọng mà thôi.
Cơ mà sau đó lại có bước ngoặt xảy ra, tay súng bắn tỉa không ngờ phía sau tảng đá lại có người lao ra với tốc độ nhanh như thế.
Hắn nhắm bắn mãi vẫn không trúng!
Chỉ thấy đối phương điên cuồng chạy hình chữ z tới gần hắn.
Tay súng bắn tỉa bắn thử 2 lần nhưng đều hụt cả.
Trương Tiểu Mãn và Tiêu Tiểu Thần không phải người có thể ngồi chờ chết.
Trương Tiểu Mãn hổ:
- Tiêu Tiểu Thần, đối phương là tay súng bắn tỉa.
Ngươi chỉ có 1 cơ hội yểm hộ Nhâm Tiểu Túc mà thôi!
Tiêu Tiểu Thần khó chịu lên tiếng, hắn biết Trương Tiểu Mãn có ý gì.
Hắn yên lặng chờ, khi tiếng súng đầu tiên vang lên.
Tiêu Tiểu Thần bỗng nhiên dựng pháo cối vào nhét đạn vào đó, bành một tiếng.
Pháo cối được dựng lên, nòng súng hướng về điểm 12 giờ ở sườn núi.
Tiêu Tiểu Thần cũng chẳng biết vị trí cụ thể của đối phương.
Hắn chỉ có thể thừa dịp trong nháy mắt tay súng bắn tỉa nổ súng, dùng hỏa lực trợ giúp Nhâm Tiểu Túc mà thôi.
Họ cũng không cảm thấy thanh pháo cối này có thể đánh trúng kẻ địch.
Thế nhưng Tiêu Tiểu Thần chỉ cần tạo thành quấy nhiễu cho kẻ địch, để Nhâm Tiểu Túc an toàn chạy qua mảnh đất kia là đủ!
Nhâm Tiểu Túc rất mạnh, thế nhưng Tiêm Đao Liên cũng không phải phế vật!
Sau tiếng pháo, tiếng súng không vang lên nữa.
Tiêu Tiểu Thần thầm nói:
- Hay là đạn pháo đã bắn chết đối phương rồi?
- Bớt nằm mơ đi…
Trương Tiểu Mãn cười mắng:
- Một mai đạn pháo này của ngươi mà trúng thì chẳng khác nào nói Lục Diêu sẽ yêu ngươi.
Đây là chuyện không có khả năng.
- Lão tử đã kết hôn rồi.
Lục Diêu cái gì mà Lục Diêu…
Tiêu Tiểu Thần mắng;
- Ta thấy là ngươi đang nói tiếng lòng mình ra thì có.
- Có hán tử nào ở cứ điểm 178 mà không nhớ thương nàng…
Trương Tiểu Mãn nhìn thoáng qua Nhâm Tiểu Túc.
Hắn phát hiện Nhâm Tiểu Túc đã thành công chạy tới điểm mù của tay súng bắn tỉa, hắn nói:
- Mau núp đi, còn lại cứ để Nhâm Tiểu Túc lo.
Ta tin hắn có thể giết chết tay súng bắn tỉa kia.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc đang trốn trong một cái hang thở hổn hển.
Tay súng bắn tỉa kia gây cho hắn áp lực rất lớn.
Nếu không phải hắn mở ra Tồi thành thì e rằng tránh không nổi mấy phát bắn đó.
Trong lúc Nhâm Tiểu Túc chạy qua mảnh đất trống, hắn đã suy nghĩ kỹ rồi.
Lúc trước Dương Tiểu Cận từng làm thí nghiệm một lần, nhìn thử xem Dương Tiểu Cận có thể bắn trúng mục tiêu có tốc độ di chuyển cao không.
Đương nhiên Dương Tiểu Cận sẽ không thật sự nổ súng bắn hắn, nàng chỉ đoán mà thôi.
Nếu Nhâm Tiểu Túc không mở Tồi thành, vậy tỷ lệ chính xác của Dương Tiểu Cận là 100%, ngược lại thì chỉ còn 70% mà thôi.
Khi ấy Nhâm Tiểu Túc có chút nhụt chí, dù mở Tồi thành cũng chỉ giảm độ chính xác của Dương Tiểu Cận xuống còn 70%.
Thế nhưng khi ấy Dương Tiểu Cận nhẹ nhàng nói, đó là vì người nổ súng là nàng.
Đổi thành người khác, sau khi mở Tồi thành thì tỷ lệ chính xác chỉ còn 10% mà thôi.
Một khắc này, Nhâm Tiểu Túc cũng không biết nên trả lời làm sao…
Bất quá, đây cũng là nguyên Nhâm Tiểu Túc dám đánh cược.
Kết quả Dương Tiểu Cận không nói khoác, quả nhiên nàng mạnh hơn đại đa số lính bắn tỉa nhiều.
Nhâm Tiểu Túc vừa điều chỉnh hô hấp vừa suy nghĩ.
Lúc này, e rằng tay súng bắn tỉa đã đổi địa điểm.
Kế hoạch áp chế đại đội của đối phương đã thất bại, chắc chắn hắn sẽ đổi chỗ.
Nhâm Tiểu Túc phải tiêu diệt tay súng bắn tỉa này.
Bằng không trong suốt quá trình di chuyển, bất kỳ lúc này Tiêm Đao Liên cũng phải đối mặt với nguy cơ bị bắn lén.
Nhâm Tiểu Túc đi quanh co ở hướng 12 giờ, muốn tìm tung tích tay súng bắn tỉa kia.
Giờ khắc này Nhâm Tiểu Túc biết hắn phải thật cẩn thận.
Một khi bất cẩn, khả năng hắn sẽ chết dưới súng của đối phương.
Nhâm Tiểu Túc bứt lá cây ghim lên cả người để ngụy trang
Bỗng nhiên hắn nhớ Dương Tiểu Cận từng nói với mình:
- Khi hai tay súng bắn tỉa gặp nhau ở nơi hoang dã.
Người nào bại lộ trước sẽ chết, đây là quy tắc trong giới.
Nhâm Tiểu Túc lấy cây súng bắn tỉa màu đen từ trong cung điện ra.
Hắn thầm nghĩ trong lòng:
- Hiện tại mình cũng xem như tay súng bắn tỉa rồi?
Sau khi rời đi, đối phương sẽ đi đâu?
Nhâm Tiểu Túc đeo súng ngắm trên lưng đi trong núi, đây là lần đầu tiên Nhâm Tiểu Túc đi “săn” với tư cách là một tay súng bắn tỉa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận