Đệ Nhất Danh Sách

Chương 724: Ta Cũng Không Biết Vì Sao Hỏa Chủng Lại Bắt Đại Hãn Của Các Ngươi


Khi Hassan dẫn đội quay lại bộ lạc, hắn cảm thấy bản thân rời đi chưa tới 10 ngày mà bộ dáng bộ lạc đã thay đổi rồi.
Trước đó, bộ lạc của họ nhỏ tới chỉ nhìn một lần là thấy hết.
Còn bây giờ, lều vải trải dài một vùng, nhìn qua có chút đặc biệt tráng lệ.
Chỉ tầm 10 ngày, Nhan Lục Nguyên đã sát nhập và thôn tính tầm sáu bảy bộ lạc lớn nhỏ.
Hoàn thành một lần khuếch trương nhanh chóng.
Thế nhưng Hassan chưa đi tới phạm vi của bộ lạc thì hai người cuống quýt chạy tới:
- Hassan về mau, lều lớn xảy ra chuyện rồi.
Hassan thúc chân vào bụng ngựa, dẫn các hán tử chạy tới bộ lạc.
Lều lớn là nơi ở của Nhan Lục Nguyên.
Lều lớn gặp chuyện không may, chỉ sợ là Nhan Lục Nguyên gặp nguy hiểm.
Cái giá lớn của việc khuếch trương quá nhanh là nội bộ không ổn định.
Vì mới sáp nhập các bộ lạc nên rất nhiều người không phục họ, không trung thành với Nhan Lục Nguyên như Hassan.
Hassan giục ngựa chạy tới lều lớn.
Hắn phát hiện có rất nhiều người yên lặng đứng bên ngoài quan sát.
- Giơ súng lên…
Hassan lạnh lùng nói:
- Khiến cho đám người này nhớ kỹ về việc ngày hôm nay!
Nói xong, mấy trăm hán tử đồng loạt giơ súng lên, bắn chỉ thiên.
Tiếng súng kịch liệt khiến gia súc bị kinh động, mọi người kinh hãi nhìn đám người Hassan.
Họ không biết Hassan kiếm ở đây ra số vũ khí tinh xảo này.
Thế nhưng họ biết, số vũ khí này đã đủ để chấn nhiếp họ.
Trong quá trình Hassan nổ súng, trong bộ lạc trừ tiếng súng và tiếng gia súc kêu la thì tất cả dân du mục đều im lặng, . Âm Thầm thuần phục trước lực lượng mạnh hơn mình.
Thảo Nguyên là nơi sùng bái cường giả, ngươi đủ mạnh thì mọi người tại đây sẽ khâm phục ngươi từ tận đáy lòng.
Có hài mấy đứa nhỏ muốn tới nhặt vỏ đạn dưới chân đám Hassan nhưng bị cha mẹ chúng gắt gao níu lại, sợ Hassan sẽ dùng chúng để giết gà dọa khỉ.
Hassan đi tới trước lều lớn, hắn phát hiện thủ lĩnh của các bộ lạc khác đang đứng trước cửa.
Một người nhìn thấy Hassan thì quát lớn:
- Ta là dũng sĩ thân chinh bách chiến, cũng là thủ lĩnh Hạ Lại Thị.
Hôm nay ta khiêu chiến ngươi, xem thử ngươi có đủ tư cách trở thành Đại hãn của chúng ta không.
Dù ngươi lấy được súng ống dạo chúng ta, dùng đàn sói uy hiếp chúng ta đi nữa thì hán tử vẫn nên tin tưởng vào sức mạnh bản thân chứ không phải ngoại lực!
Người của Thảo Nguyên và người Trung Nguyên khác nhau.
Nếu là ở Trung Nguyên, Nhan Lục Nguyên có đàn sói hơn ngàn còn lại sở hữu vũ khi nhiều người thèm muốn thì chẳng ai dám đối đầu với hắn.
Đó là sự ngu xuẩn của người Trung Nguyên.
Nhưng ở Thảo Nguyên lại khác, trong mắt mại người, muốn trở thành Đại hãn phải có đủ dũng khí.
Hơn nữa, nếu vị thủ lĩnh Hạ Lại Thị này thắng họ, trong lòng mọi người sẽ thầm xem thường Nhan Lục Nguyên.
Đối mặt với chuyện này, ngay cả Hassan cũng có phần lúng túng.
Theo lý, Nhan Lục Nguyên phải tiếp nhận khiêu chiến, thế nhưng Hassan vốn trung thành với Nhan Lục Nguyên, hắn không nhịn được khi thấy có người khiêu chiến thiếu niên như thần kia:
- Hạ Lại Thị, nếu ngươi muốn khiêu chiến thì Hassan ta xin tiếp.
Hạ Lại Thị cười lạnh:
- Ta cũng sẽ khiêu chiến ngươi.
Bấy giờ, tiếng Nhan Lục Nguyên vang lên, hắn hiếu kỳ hỏi:
- Ta có chút khó hiểu.
Dù ngươi có đánh bại được ta, súng trên tay ta, đàn sói sẽ không rời đi.
Cuối cùng ngươi nhận được cái gì? Quyền lực ngươi không đoạt được, hiện tại khiêu chiến để làm chi?
Hại Lại Thị hung ác kêu lên:
- Ngươi cấu kết với người Trung Nguyên làm tổn hại quy củ của Thảo Nguyên, Hại Lại Thị ta không nhìn được!
- Ta cấu kết với người Trung Nguyên như nào?
Nhan Lục Nguyên bình tĩnh nói.
- Súng này của ngươi từ đâu mà tới? Còn đám người Trung Nguyên kia nữa, vì sao lại bắt Đại Hãn của chúng ta?!
Hạ Lại Thị cao giọng hỏi.
Nhan Lục Nguyên phiền muộn nói:
- Ta cũng không biết mắc mới gì Hỏa Chủng lại bắt Đại hãn của các ngươi nữa…
Người của Hỏa Chủng từng tới bộ lạc của họ, phía bên Nhan Lục Nguyên cũng đã chuẩn bị xuất thủ.
Kết quả đối phương chỉ tới hỏi đường mà thôi, mục tiêu là đại bộ lạc.
Từ đầu, Nhan Lục Nguyên cũng không biết người của Hỏa Chủng muốn làm gì.
Về sau hắn nghe ngóng được, đám nhân viên Hỏa Chủng đã bắt Đại hãn đi…
Việc này khiến Nhan Lục Nguyên không khỏi bối rối hai ngày trời, nghĩ mãi không ra rốt cục Hỏa Chủng muốn làm gì.
Hơn nữa, trong lúc bất tri bất giác, Hỏa Chủng xem như đã giúp Nhan Lục Nguyên một chuyện lớn.
Sớm muộn gì Nhan Lục Nguyên cũng phải đánh nhau với Đại hãn kia mà thôi.
Nghe nói vị Đại hãn kia là siêu phàm giả, nếu không có sự xuất hiện của Hỏa Chủng, đại bộ lạc chính là chướng ngại lớn nhất trên con đường chinh phục Thảo Nguyên của Nhan Lục Nguyên.
Đương nhiên, Nhan Lục Nguyên cũng không sợ, thế nhưng giảm bớt phiền toái vẫn tốt hơn.
Hiện tại, chướng ngại đã không còn vì đã bị Hỏa Chủng bắt đi.
Kỳ thật, ngay cả Nhan Lục Nguyên cũng cảm thấy Hỏa Chủng như đang làm thuê cho hắn vậy…
Chẳng biết tại sao, từ lúc hắn có tâm tư thống nhất Thảo Nguyên tới nay, phảng phất như ông trời cũng đang giúp hắn.
Nhan Lục Nguyên để Hassan đi giao dịch với Tô Lôi, kết quả mới lần thứ 2 đã mang về vũ khí.
Hiện tại hắn muốn tiêu diệt đại bộ lạc, rất nhanh cũng sẽ thành công.
Hiện tại, đại bộ lạc bị phân thành ba phe.
Phe bị hai phe còn lại gạt bỏ đã được Nhan Lục Nguyên thu nhận.
Chỉ là tới hiện tại, khi họ đã đứng vững gót chân thì bộc lộ sự không trung thành ra, dẫn tới sự việc ngày hôm nay.
Những ngày này họ chưa từng thấy đàn sói, thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ, đến cuối cùng đàn sói có thật sự hiện hữu không.
Nhưng vào lúc này, xung quanh bộ lạc vang lên tiếng kinh hô.
Một lượng lớn tộc nhân chạy vào khu trung tâm.
Hạ Lại Thị quay đầu lại nhìn thì thấy cả nơi trú quân đã bị đàn sói bao vây.
Toàn thân Lang vương trắng như tuyết, một mình nó bước vào bộ lạc, không tấn công ai nhưng sự uy nghiêm vô hình đã khiến mọi người tự động lùi lại vài thước.
Cuối cùng, Lang vương dùng lại trước lều lớn, nằm xuống như đang nghỉ ngơi.
Nhan Lục Nguyên đi từ trong lều ra, tươi cười vuốt ve cổ Lang vương.
Lang vương thoải mái nhắm mắt hưởng thụ.
Đây là lần đầu tiên những bộ lạc quy thuận Nhan Lục Nguyên nhìn thấy Lang vương, vì thế nhất thời bị chấn động không nói thành lời.
Nhan Lục Nguyên nhìn Hạ Lại Thị, cười:
- Đơn giản là ngươi thấy ta nhu nhược nên mới dám khiêu chiến uy nghiêm của ta.
Bất quá các ngươi tính sai rồi, khiêu chiến của ngươi ta nhận, nhưng hiện tại ta hỏi lại lần nữa, ngươi đã nghĩ tới hậu quả chưa?
Khuôn mặt Hạ Lại Thị đỏ bừng, hắn im lặng hơn 10 giây rồi nói:
- Đã nghĩ thông suốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận