Đệ Nhất Danh Sách

Chương 884: Thân Phận Bại Lộ

Đến buổi trưa, Nhâm Tiểu Túc cùng Dương Tiểu Cận đi nhà ăn tạm thời của sư đoàn số 3 ăn cơm.
Khi đi ngang qua Trạm y tế thì thấy đám sinh viên tay chân vụng về đang học cách băng bó miệng vết thương.
Đợi khi Nhâm Tiểu Túc đi tới cổng của Trạm y tế, đám sinh viên nhiên trông thấy binh sĩ đứng gác ở cửa chỉnh tề cúi chào Nhâm Tiểu Túc, cũng cao giọng nói:
"Chào Trưởng quan!"
Các sinh viên nhớ lại, ngày hôm qua các binh sĩ vẫn chỉ đứng nhìn mà thôi, căn bản không để ý Nhâm Tiểu Túc, sao hôm nay lại tôn kính như thế.
Trên thực tế, trước đó mọi người chỉ biết Nhâm Tiểu Túc có đen chứng nhận, nhưng tôn trọng tuyệt đối thì chưa.
Nhưng bây giờ sau khi lính trinh sát trở về, khen không dứt miệng biểu hiện cường hãn của Nhâm Tiểu Túc trong chiến đấu thì các binh sĩ mới biết được Nhâm Tiểu Túc đã làm cái gì.
Lúc này rốt cục như bừng tỉnh đại ngộ, khó trách trưởng quan nhà mình lại giao giấy chứng nhận cho hắn a!
Lúc này, một sinh viên đại học Thanh Hòa nghi hoặc nói: "Ta cảm thấy dường như đã gặp hắn ở đâu rồi nhưng cụ thể không nghĩ ra."

"Cũng có thể hắn giống một đồng học nào đó thôi.
Ngươi không nghe người của Ba Ngôi bảo họ tới từ Vương thị à….."

Một sinh viên khác lên tiếng.
"Không đúng a, hắn chắc chắn từng tới Lạc thành, bằng không thì vì cái gì Kỷ Nhất tiên sinh lại gọi hắn là ngài ? Bọn họ chắc chắn có quen biết…."

Sinh viên vừa hỏi khi nãy phản bác.
“Ta cũng không biết..."

Mọi người bĩu môi, không nói tiếp.
Nhưng sinh viên cảm thấy Nhâm Tiểu Túc quen mặt càng nghĩ càng thấy không đúng, hắn đi tới cửa hỏi binh sĩ:
"Phiền toái cho ta hỏi một chút, đến cùng vị kia là người nào?"
"À, đây là công thần của sư đoàn số 3 chúng ta.
Đêm qua hắn dẫn theo lính trinh sát thâm nhập vào cánh rừng phía bắc, thực lực cực mạnh, không riêng gì hắn lợi hại mà bạn gái hắn cũng rất lợi hại...
Ngày hôm qua ta ở trên tường thành tận mắt thấy bạn gái hắn vì cứu hắn mà khiêng một cây súng bắn tỉa nhảy xuống tường thành, giúp hắn đánh lén những mọi rợ truy kích kia!"
Khi sinh viên nghe binh sĩ nói như vậy thì đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Trước kia hắn không nhớ Nhâm Tiểu Túc rốt cuộc là ai mà thực lực mạnh đến đủ để cho Hỏa Chủng tôn kính, được người như Kỷ Nhất tôn kính.
Cường giả thế này chỉ sợ chẳng được mấy người.
Nghĩ tới đây, sinh viên giật mình, hắn lại nghe binh sĩ Hỏa Chủng nói trong chốc lát, sau đó nói với đồng học bên cạnh:
"Ta cảm thấy ta đã đoán được hắn là ai..."
"Ai?"
Các sinh viên đều nghi ngờ.
"Ta tổng kết lại một chút tin tức lấy được cho các ngươi, thực lực thiếu niên này mạnh mẽ, là một siêu phàm giả, bạn gái là một tay súng bắn tỉa vô cùng lợi hại, hơn nữa còn được Kỷ Nhất tiên sinh tôn kính..."
Lúc trước Lạc thành hỗn chiến, đại học Thanh Hòa là nơi phát sinh đầu tiên nên bọn họ cũng biết nhiều hơn một chút.
Với cả chuyện này lại có liên quan với chính họ.
Cho nên trong nháy mắt khi toàn bộ tin tức tập hợp lại, một đáp án sinh động hiện ra.
Các sinh viên đi tìm đến Kỷ Nhất đang viết bản thảo , hỏi xem suy đoán của bọn họ có chính xác hay không.
Kết quả Kỷ Nhất không trả lời lại cho bọn họ rời đi.
Không có phủ nhận đã là câu trả lời, nói rõ Kỷ Nhất không muốn nói dối.
Từ khi tiến vào tòa soạn hi vọng tới nay Kỷ Nhất chưa bao giờ nói dối, vì Giang Tự từng nói một câu khiến hắn nhớ cả đời.
Khi đó Kỷ Nhất vừa mới tốt nghiệp đại học, Giang Tự nói với hắn, cai nghề phóng viên này, chỉ cần ngươi nói dối một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai.
Đến lúc đó bản thảo ngươi viết, e rằng chính ngươi cũng sẽ không tin tưởng, như thế thì bảo người khác tin tưởng ngươi thế nào.
Các sinh viên có chút kích động, phải biết hai tượng điêu khắc ở Vọng Xuân Môn dù đã cố gắng che đi khuôn mặt Nhâm Tiểu Túc cùng Dương Tiểu Cận nhưng hiện tại đám sinh viên có thể thông qua vài đặc điểm để so sánh.
"Chúng ta ở lại Trạm y tế chờ hắn xin chữ ký đi!”
Các sinh viên cao hứng bừng bừng nói.
Lúc này Vương Kinh đám người cũng nhìn thấy:
"Sao đột nhiên đám sinh viên này phấn khởi như vậy?"
Lương Sách lắc đầu:
"Không biết, ta nghe bọn họ nói kí tên gì gì đó, chẳng lẽ có minh tinh tới quân doanh sao?"
Trong lúc bọn họ trò chuyện, những sinh viên kia cũng đi tới chỗ Vương Kinh.
Một nữ sinh đột nhiên hỏi:
"Cái kia, chúng ta muốn hỏi một chút, bình thường Nhâm Tiểu Túc yêu thích cái gì, hắn thích ăn cái gì, bình thường thích làm cái gì, còn có, các ngươi và hắn quen nhau được bao lâu..."
Đám người Vương Kinh hai mặt nhìn nhau.
Không thể nào, người mà đám người kia thảo luận lại là Nhâm Tiểu Túc?
Hiện tại đám sinh viên đã đoán được thân phận Nhâm Tiểu Túc nhưng đám bác sĩ vẫn còn mơ mơ màng màng người.
Lương Sách nhịn không được hỏi:
"Các ngươi nói Nhâm Tiểu Túc cùng đội với chúng ta à?"
"Đương nhiên rồi..."
Đám sinh viên đã xác nhận ở chỗ Kỷ Nhất, dĩ nhiên đã chắc chắn, trên thực tế bọn họ cũng không đoán sai.
Lương Sách nhịn không được mà hỏi:
"Sao các ngươi lại hâm mộ hắn vậy?”
Các sinh viên sững sờ:
"Các ngươi không biết sao?"
Lương Sách dở khóc dở cười:
"Chúng ta phải biết cái gì, phiền toái nói cho chúng ta biết một chút..."
"Hắn chính là người bảo vệ của Lạc thành a.
Lúc trước Lạc thành đã xảy ra chuyện, không phải các ngươi không biết.
Tạo chí hi vọng từng đưa tin về hắn chỉ là không nêu tên mà thôi…”
Một tên sinh viên giải thích nói:
"Hắn khi ấy dùng tên giả là Trịnh Hàng, sau đó cứu được thật nhiều sinh viên của đại học Thanh Hòa chúng ta đâu.
Về sau hắn lại đi bảo vệ tòa soạn hi vọng, hắn một mình tiêu diệt mấy trăm kẻ bắt cóc, các ngươi không thấy ngay cả Kỷ Nhất tiên sinh cũng tôn kính hắn à."

"Còn có, trong trận chiến khi ấy Lạc thành nhất là tay súng bắn tỉa, cũng là vị cô nương đi cùng hắn đó! Đúng rồi, cái cô nương kia tên là gì a?"
Một người nữ sinh hiếu kỳ hỏi.
"Dương Tiểu Cận..."

Lương Sách hồi đáp.
Hai mắt nữ sinh sáng lên:
"Nhâm Tiểu Túc, Dương Tiểu Cận, nghe rất xứng đôi."

Vương Kinh nghi ngờ nói: "Các ngươi chắc chắn là hắn?"
"Đúng, tuyệt đối là hắn, hơn nữa các ngươi cứ nhìn tạp chí hi vọng đi.
Các ngươi đọc được câu nói ở tờ số năm không? Biểu ca ta làm trong hi vọng, hắn bảo Nhâm Tiểu Túc là tác giả câu nói đó đó.”

Vẻ mặt nữ sinh viên cứ như đang nói về thần tượng của mình, mà đúng là thế thật.
Thời đại này trong, có người thích nữ ca sĩ như Lý Nhiên.
Đương nhiên cũng sẽ có người sùng bái cường giả như Nhâm Tiểu Túc.
Vương Kinh bỗng nhiên sững sờ, lúc trước hắn từng tán thưởng câu nói kia.
Không nghĩ tới đối phương lại ở ngay bên mình, khó trách biểu tình Nhâm Tiểu Túc lúc ấy cổ quái như vậy.
Trong lúc nhất thời, dường như Vương Kinh đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện...
Câu nói kia lần nữa vang lên trong đầu của hắn.
Đừng để bi ai của thời đại, trở thành bi ai của ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận