Đệ Nhất Danh Sách

Chương 940: Công Kích Bằng Mùi Vị


Phòng thủ chiến nhìn như mọi người chỉ cần ghé vào trận địa phòng ngự nổ súng là tốt rồi, nhưng kỳ thật càng vất vả so với trong tưởng tượng một ít.
Một ít binh sĩ vì nổ súng quá nhiều, dưới tiếng súng oanh minh bên tai, đã xuất hiện tình huống ù tai.
Trên cơ bản mỗi binh sĩ vừa mới lùi xuống khỏi trận địa phòng ngự, tạm thời tới nhà ăn dã chiến ăn cơm, đều phải gào thét mới có thể nói chuyện được với nhau.
Nhìn lên có chút buồn cười, cũng làm cho người ta có phần chua xót.
Lúc chiều, binh sĩ bếp núc vốn đã múc cơm xong, kết quả binh sĩ quát: Thêm một mui cơm nữa!
Binh sĩ bếp núc kia thầm nghĩ, muốn ăn cơm thì nói, rống gì rống!
Bất quá rất nhanh binh sĩ bếp núc đã phản ứng kịp, binh sĩ ở trên chiến trường quá lâu, lỗ tai đã không nghe rõ nữa.
Còn có chút binh sĩ bị đau hõm vai, cởi áo ra có thể thấy trên bờ vai là một vùng da thịt bị ứ đọng máu, đó là tổn thương do sức giật súng ống chấn thành.
Không phải là sức giật quá lớn mà là bọn họ chiến đấu quá lâu, bóp cò số lần quá nhiều tạo thành.
Vì vậy, một đám đại lão không sợ chết cùng cười ha hả so xem ai bị thương nặng hơn. Nếu có người bị thương nhẹ, mọi người sẽ cười nhạo hắn không nghiêm túc chiến đấu, chắc chắn giết không được bao nhiêu mọi rợ.
Một ngày trận chiến đã qua, miệng ai cũng khô khốc, không ít người môi còn bị khô nứt, nhìn lên có phần chật vật a.
Dù vậy, họ vẫn có thể vui vẻ cười to.
Ai cũng không biết so xem ai bị thương nặng hơn để làm gì, dù sao vui vẻ là được.
Giống như trước đây thật lâu Nhâm Tiểu Túc từng nói, chẳng lẽ con người tiến vào thời đại đất chết thì không còn niềm vui ư? Chẳng lẽ trong thời đại này, tất cả mọi người đều phải mang vẻ mặt đau khổ mà sống?
Không phải.
Trên thị trấn, dù mọi người có nghèo thì trong lễ mừng năm mới cũng sẽ cao hứng bừng bừng mua sủi cảo cho đám hài tử ở nhà ăn.
Có vài người cha còn tới cửa hàng của Vương Phú Quý mua chút kẹo giấu trong túi, sau đó cố ý khiến con mình ở nhà có chút niềm vui.
Cuộc sống của bọn hắn thật sự đã quá cực khổ, nhưng sở dĩ nhân loại có thể sống qua tràng tai biến kia, không phải vì nhân loại là giống loài biết tìm niềm vui trong đau khổ đó à.
Từ trước đến nay cuộc sống vật chất chưa từng là thứ quyết định niềm vui của nhân loại.
Lúc này, một đám chiến hữu cùng chung chí hướng ở một chỗ chịu khổ, vì chống cự kẻ thù bên ngoài mà phấn đấu, thật khiến người ta cảm thấy an tâm.
Tại nơi đi vệ sinh, binh sĩ một đội cùng ngồi xổm khó khăn đi ị, rốt cục có người cũng ị xong, thống khoái rống to, tiếng cười mắng của chiến hữu vang lên.
Có đôi khi niềm vui của nam nhân chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Tân binh bị táo bón sẽ trở thành lão binh, nam hài ở trong chiến hỏa trở thành nam nhân, đây đều là sự chân thật của cuộc sống.
Chỉ là, lần tiến công tiếp theo của quân đoàn viễn chinh còn nhanh hơn so với họ tưởng tượng tới một chút, cũng càng mãnh liệt hơn.
Hai bên chỉ vẻn vẹn ngưng chiến hơn hai giờ thì binh sĩ quân đoàn viễn chinh lần nữa xuất hiện bên ngoài trận địa phòng ngự.
Binh sĩ đang đi nhà xí từng người hùng hùng hổ hổ kéo quần lên:
"Mọi rợ đúng là đám chết toi. Ị chưa xong đã phải ra trận, gấp gáp như vậy làm gì, vội qua đớp cớt sao?"
Đây không phải nơi mà hai từ ưu nhã có thể tồn tại. Tất cả mọi người đều thô lỗ nhưng lại cực kỳ thống khoái.
Nhâm Tiểu Túc đứng từ xa nhìn đám binh sĩ cuống quít chui ra khỏi phòng vệ sinh, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, sau đó quay đầu hỏi Vương Uẩn:
"Cái kia... Có thể rút hết không khí trong phòng vệ sinh bên kia không, trận địa phòng ngự nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hương vị này thật sự quá kinh rồi."
Vương Uẩn biến sắc:
"Thiếu soái ngươi lại kêu ta làm mấy loại chuyện lặt vặt này."
Nhâm Tiểu Túc không vui:
"Thôi đi, ngươi ngây ngốc ở chỗ này chẳng lẽ không thấy khó chịu sao?"
"Khó chịu thật…"
Vương Uẩn nghĩ nghĩ rồi nói.
Phải biết rõ trận địa phòng ngự có hơn sáu ngàn người, ai có thể chịu được việc nhịn ị mà chờ về tới tây bắc chứ?
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ngươi cũng đừng thấy ủy khuất, đợi Quý Tử Ngang đào đường xong ta sẽ kêu hắn dùng năng lực đem cái này lấp mấy cái hố phân đó lại rồi đào cái mới. Hai người không cần phân bì.”
"Được rồi…"
Vẻ mặt Vương Uẩn đau khổ nói:
"Nhưng mùi này vẫn sẽ tiếp tục không ngừng xuất hiện, ta phải tiêu phí biết bao nhiêu tinh thần lực mới có thể rút đủ đây."
Linh bỗng nhiên nói:
"Ngươi điều khiển không khí trên nhà xí tạo thành lốc xoáy, tạo ra một vòi rồng hút đi ra ngoài. Ngươi biết ong vàng chứ, kỳ thật trước đây rất lâu, nhiều nhà khoa học đều cho rằng, diện tích cánh của ong vàng căn bản không đủ để giúp nó bay, thế nhưng hết lần này tới lần khác nó vẫn có thể bay rất nhanh. Trên thực tế, cánh ong vàng cũng không phải vỗ trên dưới, mà là trước sau, lấy mỗi giây mấy trăm lần tạo thành một cái lốc xoáy áp suất thấp..."
Vương Uẩn sửng sốt một chút:
"Đừng nói tới ong vàng nữa, ngươi nói rõ hơn đi, ta biết nguyên lý này nhưng cũng không quá hiểu."
Kết quả, Linh trực tiếp dẫn Vương Uẩn đi bộ tới doanh trướng tìm giấy và bút, vẽ một mô hình ra cho Vương Uẩn, còn khi thêm tham số nữa.
Sau đó Vương Uẩn đứng bên cạnh nhà xí do dự nửa ngày, nói thật hắn căn bản không nghĩ tới có một ngày năng lực của mình lại dùng cho việc này.
Hắn là siêu phàm giả a, sao biến thành hệ thống thông gió cho nhà xí rồi?!
Bất quá Vương Uẩn nghĩ đi nghĩ thì cảm thấy vui vẻ hơn, chờ khi hắn đã dần tiếp nhận chuyện này lại cảm thấy rất thú vị.
Không khí bắt đầu tuôn động phía trên nhà xí, đại lượng không khí nhanh chóng vận động, hình thành cái lốc xoáy áp suất thấp to lớn.
Vương Uẩn hỏi:
"Thiếu soái, gió này thổi đi đâu?"
"Đương nhiên là tới chỗ quân đoàn viễn chinh rồi…"
Nhâm Tiểu Túc nói như lẽ đương nhiên:
"Buồn nôn đám mọi rợ đó một chút!"
"Được!"
Vương Uẩn đồng ý.
Trong khi nói chuyện, vòi rồng to lớn cuốn lấy mùi tôi rồi thổi nó về phía của quân đoàn viễn chinh. Khi cổ khí lưu thổi tới nơi, đám mọi rợ không ngừng nôn ọe!
Mọi rợ da dày thịt béo, dù là chiến sĩ trọng giáp không sợ súng ống, có lực phòng ngự cao cũng ngăn không được hương vị ô uế này. Tướng lãnh quân đoàn viễn chinh ngửi được mùi này trong không khí thì thầm nghĩ, chẳng lẽ người Trung Nguyên dùng vũ khí sinh hóa a?
Không phải tên áo đen đã nói Trung Nguyên cấm dùng vũ khí sinh hóa mà, bây giờ là thế nào?
Khi thấy quân đoàn viễn chinh mờ mịt bắt đầu lùi lại, đám Nhâm Tiểu Túc không khỏi ngây ngẩn cả người.
Buổi tối đầu tiên quân đoàn viễn chinh tập kích lại được Vương Uẩn lấy sức một mình hóa giải?
Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở khích lệ Vương Uẩn:
"Đêm nay, ngươi chính là anh hùng của chiến lữ số 6 đó. Công kích kẻ địch bằng mùi ô uế, xoay chuyển tình thế, một tướng nghiên thành…”
Vương Uẩn đen mặt:
"Thiếu soái đừng nói nữa, ta càng nghe càng thấy buồn nôn..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận