Đệ Nhất Danh Sách

Chương 659: Nghe Nói Ngươi Có Một Nha Hoàn?

Cuộc chiến đã kết thúc, đại diện cho hỗn loạn một tháng này của Lạc thành cũng không còn.
Chỉ là, lão Lý và Hứa Khác nhìn cảnh tượng hoang tàn khắp nơi trong Lạc thành thì chẳng thể nào vui cho nổi.
Siêu phàm giả của những tập đoàn kia không bị giết hết, ít nhất có một phần ba đã chạy thoát. Điều này khiến lão Lý có phần tiếc nuối.
Mà trận chiến này cũng khiến Kỵ Sĩ thấy được, tuy họ mạnh mẽ hơn siêu phàm giả bình thường nhưng để bảo vệ một toàn hàng rào thì 12 người là không đủ.
Nếu đám Ngô Định Viện về được thì hẳn sẽ tốt hơn rất nhiều.
Thế nhưng họ lại bị chặn đường ở trong rừng.
Có ràng buộc tất nhiên cũng có điểm yếu.
Lúc còn ở hàng rào 74, Lý Ứng Duẫn có thể nói đi là đi, thế nhưng ở Lạc thành thì khác.
Không phải họ có cảm tình gì với Lạc thành, chỉ vì họ không bỏ được Hứa Khác mà thôi.
Kỵ Sĩ không có điểm yếu rất đáng sợ.
Khi 12 Kỵ Sĩ tập hợp, dù là tập đoàn cũng không dám tranh phong để tự rước lấy nhục.
Thế nhưng bị một hàng rào trói chân, ưu thế của Kỵ Sĩ ngược lại bị lu mờ.
Tỷ như La Vân Nhàn, hắn mãi tọa trấn ở cao ốc Thanh Hòa, mãi tới khi Hứa Khác gặp nạn mới được rời đi.
Có thể nói, cả trận chiến, La Vân Nhàn chưa đánh nhau hết sức lần nào.
Rất nhiều cư dân trong hàng rào sùng bái Kỵ Sĩ, nghĩ Kỵ Sĩ là vô địch, cực kỳ mạnh.
Suy nghĩ thì tốt đẹp đó, cơ mà hiện thực sẽ không khoác lác chung với ngươi đâu.
Đại khái đây cũng là nguyên nhân mà Hoàng Hiểu Vũ không muốn Kỵ Sĩ dính líu gì tới Thanh Hòa.
Lúc này, Hứa Khác tựa vào vách tường ngồi xuống.
Hắn ngẩng đầu nhìn Hoàng Hiểu Vũ, hỏi:
- Ngươi đã nghĩ tới chuyện này từ lâu nên mới muốn Kỵ Sĩ tách ra khỏi Thanh Hòa?
Hoàng Hiểu Vũ ngồi xuống bên cạnh hắn:
- Dù Kỵ Sĩ tiếp tục bảo vệ Thanh Hòa đi nữa cũng không được để người khác nhận ra.
Ngươi hiểu ý của ta mà. Để kẻ địch biết thứ ngươi để tâm là thời khắc ngươi đã thua.
Kỳ thật ta cũng có cảm tình với Thanh Hòa, cũng có cảm tình với Lạc thành.
Thế nhưng thế đạo rối loạn, chúng ta không thể để nhược điểm của mình vào tay người khác.
Theo Hoàng Hiểu Vũ, chỉ khi Kỵ Sĩ trở thành lợi kiếm treo trên đầu kẻ thù mới thật sự khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Lần sau kẻ địch dám tới Lạc thành, Kỵ Sĩ sẽ không còn là người bảo vệ nữa mà sẽ trả thù ngươi.
Ngươi có thể hủy diệt Lạc thành nhưng tiếp đó ngươi sẽ phải chịu sự trả thù điên cuồng của 12 Kỵ Sĩ.
Như thế, dù là tập đoàn nào cũng sẽ phải kiêng kỵ.
Ở thời đại này, dù ngươi có lo lắng cũng không thể để người khác biết mà phải bày ra bộ dáng hung ác nhất của ngươi.
Đây mới là thứ Hoàng Hiểu Vũ muốn hướng tới.
Hứa Khác gật đầu:
- Vậy chúng ta có thể lên kế hoạch trước.
Tạm thời không thể rời đi ngay nhưng trong vòng một năm tới, ta nhất định sẽ tụ họp với các ngươi.
- Ngươi tính giao Thanh Hòa lại…
Hoàng Hiểu Vũ hiếu kỳ hỏi:
- Cho ai?
Hứa Khác nhìn thoáng qua Nhâm Tiểu Túc, suy nghĩ rồi nói:
- Hứa Chất.
- Hứa Chất? Thiếu niên kia?
Hoàng Hiểu Vũ nhíu mày:
- Hắn không được đâu.
- Lúc ta tiếp nhận Thanh Hòa cũng chưa tới 23 tuổi.
Làm sao chưa làm đã biết được hay không…
Hứa Khác cười nói:
- Ta cho hắn theo bên người một năm.
Trước không nói những cái khác, chỉ với sự gan dạ, sáng suốt và quyết đoán của tiểu từ này cũng đủ rồi.
Chuyện hắn bị bắt cóc ngươi cũng biết.
Tiểu tử này còn không sợ bị giết, trong số người trẻ tuổi, hắn nổi bật nhất.
Hoàng Hiểu Vũ cảm thấy giao Thanh Hòa cho Hứa Chất thì có phần qua loa.
Vì Hứa Chất thật sự còn rất trẻ.
Kết quả Hứa Khác thở dài:
- Chủ yếu không còn ai nữa.
Ta… cũng muốn được tự do như các ngươi.
Đây là mong muốn của Hứa Khác.
Sau trận này, đột nhiên hắn khát vọng được ngao du khắp sơn hà với mọi người thay vì lao tâm lao lực làm phú ông trong hàng rào. Đây không phải mộng tưởng của Hứa Khác.
Nếu danh lợi là giấc mộng của hắn, hắn sẽ không thể trở thành Kỵ Sĩ.
Hứa Chất đúng là quá trẻ, Hứa Khác truyền Thanh Hòa lại cho đứa em này cũng không an lòng lắm.
Tuy nhiên, sau trận chiến này, nội bộ Thanh Hòa đã được tẩy rửa sạch sẽ, nòng cốt trong tập đoàn không bị tổn thất.
Ngược lại càng khiến Thanh Hòa càng đoàn kết thêm.
Về phần đến cùng Hứa Chất có thể quản tốt Thanh Hòa không… thì kệ đi, dù sao hắn cũng chỉ có 3% cổ phần…
Hiện tại, Hứa Khác không cho phép bất kỳ lý do gì kéo chân hắn lại nữa…
Đúng lúc này, cuối phố dài vang lên tiếng bước chân.
Mọi người chuyển mắt, thấy được một nữ hài đội mũ lưỡi trai chạy về phía Nhâm Tiểu Túc.
Lúc Dương Tiểu Cận đi ngang qua người lão Lý, lão còn tính nói tiếng cám ơn nhưng bị nàng lơ đẹp.
Lúc cách xa Nhâm Tiểu Túc, Dương Tiểu Cận chạy rất nhanh, nhưng khi tới gần, nàng lại chạy chậm lại. Đây là lần đầu tiên Nhâm Tiểu Túc cảm nhận được sự rụt rè của thiếu nữ từ Dương Tiểu Cận.
Hứa Khác nhìn thương thế của mình, thở dài:
- Ân ái có đủ, các ngươi có cân nhắc tâm tình của người khác không vậy?
Tần Sanh lên tiếng:
- Tiểu Túc Ca, đi qua đi!
Nhâm Tiểu Túc cười, đi về phía Dương Tiểu Cận.
Thế nhưng đi được vài bước hắn bỗng ngây ngẩn cả người.
Nhâm Tiểu Túc nhìn họng súng chĩa về phía mình cách đó không xa, dừng bước.
Dương Tiểu Cận bình tĩnh hỏi:
- Nghe nói ngươi thu một nha hoàn?
- Hả?
Nhâm Tiểu Túc ngơ ngác vì không ngờ Dương Tiểu Cận lại đột nhiên hỏi về chuyện này?
Oanh một tiếng, viên đạn bay sát qua tai Nhâm Tiểu Túc, cắt đứt một sợi tóc của thiếu niên.
Âm thanh Dương Tiểu Cận lạnh dần:
- Ta hỏi ngươi đó!
Nhâm Tiểu Túc từng bước lùi về sau:
- Không phải, ngươi nghe ta giải thích…
- Ta không nghe!
Hứa Khác ngồi một bên ăn cẩu lương thấy thế thì không khỏi thỏa mãn. Đúng là ông trời có mắt, không bỏ qua cho ai. Đáng đời, cho ngươi đẹp trai nè!
Rõ ràng đang trên chiến trường nguy hiểm, còn nói cái gì tin tưởng sẽ có người đến.
Xí!
Mắt thấy nòng súng của Dương Tiểu Cận dần gần mình hơn.
Nhâm Tiểu Túc từng bước lùi về sau, sau lưng đều là mồ hôi lạnh!
Dần dà, hai người kẻ tiến người lui, tiếng súng oanh minh kết hợp với tiếng kêu của Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi nghe ta nói.
Không giống ngươi nghĩ, không phải nha hoàn thông phòng!
- Vậy thật sự có một nha hoàn rồi…
Âm thanh Dương Tiểu Cận dần tới gần thiếu niên.
Dần dà, một đường chạy mãi ra khỏi hàng rào…
Tình nhân vừa gặp nhau đã bắt đầu một hồi rượt đuổi.
Lúc này, Lý Thần Đàn đứng trên tường thành, nồng nhiệt nhìn một màn này rồi cười nói với Tư Ly Nhân:
- Không uổng công chúng ta tới đây, quả nhiên có trò hay để nhìn! Đã ghiền, quá mức đã ghiền!
Đương nhiên tạp chí hi vọng cũng không nhắc tới quan hệ của Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết trên báo.
Thế nhưng Lý Thần Đàn sẽ nói nha.
Tư Ly Nhân tận mắt nhìn thấy trên tờ báo Lý Thần Đàn đưa cho Dương Tiểu Cận có viết một câu: Thiếu niên thần bí nổi tiếng dẫn theo nha hoàn ngao du thiên hạ chính là Nhâm Tiểu Túc…
Bạn cần đăng nhập để bình luận