Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1072: Chân Thị Chi Nhãn

"Này, Miên Dương Nhân, mau dựng lều vải lên cho tốt coi."
"Này, Miên Dương Nhân, lấy nước tới cho ta uống."
"Này, Miên Dương Nhân..."
Lý Thành Quả và Lưu Đình bị gọi là Miên Dương Nhân cảm thấy từ lúc Vu Sư nhận tên thiếu niên này, ác mộng của bọn họ chính thức bắt đầu.
Vấn đề ở chỗ, thiếu niên này vẫn chưa phải người hầu cận chân chính của Vu Sư đâu!
Đối phương bị xích vẫn có thể sai sử bọn họ như chong chóng, ngày nào đó hắn được tháo xiềng ra thì thế nào nữa?!
Lúc này bão cát đang lớn, hai người Mai Qua cùng Nhâm Tiểu Túc núp sau một tảng đá lớn, mà Lý Thành Quả và Lưu Đình thì phụ trách dựng lều vải dưới bão lớn.
Vốn bọn họ mang theo ba cái lều vải, Mai Qua, Lưu Đình, Lý Thành Quả mỗi người một lều. Kết quả bây giờ chắc hai vị Miên Dương Nhân này này phải ngủ chung một lều mất…
Mai Qua nắm tảng đá màu trắng trong tay không ngừng điều khiển nó, giúp bão cát không thể thổi tới hắn. Nhâm Tiểu Túc thấy mới lạ liền hỏi:
"Đây là thuật pháp gì?"
"Phong Phược Thuật… "
Mai Qua lạnh nhạt giải thích:
"Vốn là dùng để đối địch, có thể làm chậm lại tốc độ hành động của địch nhân, nhưng hiện tại tự sử dụng sẽ giúp cản gió xung quanh lại.”
Nhâm Tiểu Túc thầm tự nhủ trong lòng, thủ đoạn của Vu Sư thật nhiều. Lúc trước hắn suy tính, đợi cung điện phát nhiệm vụ, sau khi có được đồ phổ hoàn mỹ sẽ đem đi học Vu Thuật.
Đây đại khái là con đường nhanh nhất mà hắn biết.
Nhưng hiện tại xem ra, theo như đối phương nói thì Vu Thuật có từng cái, chỉ sợ hắn học xong cũng chỉ học được một thuật pháp mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc đứng dậy đụng đụng Mai Qua:
"Này... Ngươi không giúp ta tránh gió với, sao chỉ giúp mỗi mình ngươi vậy?”
Mai Qua cười, hắn phát hiện thiếu niên Trung Thổ này thật sự không khách sáo tí nào.
Nói thật hắn không muốn để Nhâm Tiểu Túc tới gần mình, dù sao đối phương có thần lực trời sinh, lỡ hắn đánh lén mình thì sao?
Không đợi hắn cự tuyệt, Nhâm Tiểu Túc tới bên cạnh hắn:
"Tính trốn à!"
Mai Qua bất đắc dĩ đành phải gia trì Phong Phược Thuật, tâm tình vô cùng phức tạp.
Mai Qua cảnh giác hơn nửa canh giờ, kết quả hắn phát hiện Nhâm Tiểu Túc không có ý động thủ với hắn, từ đấy Mai Qua mới yên lòng hơn.
Mai Qua cho rằng đối phương không có ý nghĩ đánh lén, chứng tỏ hảo cảm cũng đần tăng lên rồi!
Chờ Miên Dương Nhân dựng lều xong, Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ta nói này, các ngươi cũng rảnh rỗi ghê nhỉ. Trung Thổ cách vương quốc Vu Sư của các ngươi cả một cái sa mạc, các ngươi vẫn không ngại cực khổ muốn đánh tới Trung Thổ để làm gì? Mọi người bình an vô sự không tốt sao?"
Mai Qua nói:
"Chúng ta đi qua sa mạc chỉ để phòng ngừa binh sĩ cứ điểm 178 truy kích từ sau lưng mà thôi, kỳ thật có nhiều đường dễ đi hơn, không cực thế này.”
"Nhưng ngươi là Vu Sư cao cao tại thượng, sao lại đơn thương độc mã tới nơi này chứ?"
Nhâm Tiểu Túc khó hiểu nói:
"Không phải ngươi nói thân phận người hầu cận của Vu Sư bằng với Vương tử à. Hiện tại vương quốc Vu Sư có ít nhất mấy ngàn vạn người. Loại chuyện này không phải nên để binh lính bình thường tới làm?"
Nhất thời trên mặt Mai Qua âm tình bất định, không nói thêm gì nữa.
Nhâm Tiểu Túc nhìn đối phương một cái, tuổi Mai Qua trông cũng không lớn, hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi gì đó, gò má gầy gò, màu rám nắng tóc, hốc mắt hãm sâu, mũi cao thẳng, nhìn qua rất khác người Trung Thổ.
Hai ngày này Nhâm Tiểu Túc vẫn luôn tự hỏi vấn đề này, nếu Vu Sư lợi hại như vậy, sao chỉ dẫn hai tôi tớ tới điều tra, này không hợp lẽ thường nha.
Ngươi nhìn La Lam nhà người ta đi, đi đâu cũng tiền hô hậu ủng, dù tới Trung Nguyên cũng có người đem cơm dâng tới miệng, y phục dân tới đây. Đây mới là quyền uy tuyệt đối.
Mà bây giờ Mai Qua cực khổ thế này, chứng tỏ quyền thế trong tay hắn không có gì cả...
Nhâm Tiểu Túc thấy Mai Qua nửa ngày không lên tiếng thì vui tươi hớn hở cười nói:
"Có phải ở vương quốc Vu Sư ngươi không được người chào đón không? Đừng nói là bị gạt bỏ đến nơi đây à? Không sao đâu, ngươi cứ thành thật nói đi, ta không chê ngươi đâu."
Sắc mặt Mai Qua triệt để đen lại, bấy giờ lều vải đã được dựng xong, hắn im lặng chui vào lều đi ngủ…
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy không thú vị liền hô to với Lưu Đình:
"Uy, Miên Dương Nhân, có phải Mai Qua bị đuổi tới đây không?"
Lưu Đình cùng Lý Thành Quả cũng đen mặt, bọn họ với tư cách là tôi tớ của Vu Sư sao có thể nghị luận sau lưng Vu Sư chứ? Vì thế cả hai dứt khoát không để ý tới Nhâm Tiểu Túc mà chui vào lều chen chúc nhau đi ngủ.
"Xem ra đúng là thế thật…. "
Nhâm Tiểu Túc thầm nói, cũng không biết đến cùng Mai Qua đã làm gì mà bị đuổi tới đây. Nếu Mai Qua không ở trong gạt vòng tròn hạch tâm của Vu Sư, hắn cũng chẳng tiến tìm ra bí mật đám người Vu Sư rồi?
Ai, vất vả lắm mới tìm được cơ hội xâm nhập vào, kết quả lại không được gì.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ miên man rồi chui vào trong lều vải, sau đó lợi dụng người máy nano tháo xích để một bên.
Ban ngày đeo xích giả vờ giả vịt nhưng lúc ngủ không tháo ra sẽ rất khó chịu. Dù sao trong lều cũng không có ai cả.
Nhâm Tiểu Túc gối lên cánh tay, thầm nghĩ không biết Dương Tiểu Cận đang làm gì?
Cuồng phong tới nửa đêm thì dừng lại, Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên nghe được có tiếng động phát ra trong lều vải khác. Hắn đeo xích lên rồi đứng dậy ra ngoài, kết quả thấy Mai Qua với vẻ mặt ngưng trọng đang nhìn lên trời.
Dường như Nhâm Tiểu Túc đã nói trúng gì đó trong lòng hắn nên con hàng này mới thao thức không ngủ được.
Mai Qua nghe tiếng bước chân thì quay đầu lại nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc:
"Sao còn chưa ngủ? Muốn thừa dịp chúng ta ngủ rồi chạy trốn à. Ta khuyên ngươi từ bỏ đi, dù ngươi khỏe thế nào cũng không thể thoát khỏi xiềng xích này đâu. Mang theo nó chạy vào nơi hoang dã, nhất định sẽ táng thân tại nơi này."
"Chạy gì, ta đã chuẩn bị xong tinh thần được tới cương quốc Vu Sư nhậu nhẹt ăn ngon, không có ý định chạy… "
Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở cười nói:
"Ta ngược lại có chút lo lắng ngươi, chỉ sợ ngươi trở lại vương quốc Vu Sư, tình cảnh sẽ không tốt như bây giờ đâu?”
Mai Qua thầm tức giận, hắn cảm thấy con hàng này thật sự nói chuyện không ra làm sao cả. Hắn lạnh lùng nói:
"Không sao, vẫn tốt hơn tình cảnh tù binh hiện tại của ngươi.”
"Tù nhân có gì không tốt, còn có hai Miên Dương Nhân hầu hạ nữa?"
Nhâm Tiểu Túc hồn nhiên vô tư nói.
Mai Qua nhìn hắn một cái nhưng không nói gì, chỉ suy nghĩ tới tình cảnh hiện tại của mình. Hắn đột nhiên hỏi Nhâm Tiểu Túc một vấn đề:
"Đúng rồi, ngươi ở Trung Thổ từng nghe qua con mắt màu tím không?”
Nhâm Tiểu Túc căng thẳng:
"Cái gì con mắt màu tím? Người Trung Thổ đều có mắt màu đen cả.”
"Ý ta không phải là mắt người… "
Mai Qua nói:
"Mà là một viên đá màu đen có hoa văn con mắt màu tím.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận