Đệ Nhất Danh Sách

Chương 582: Cuối Cùng Cũng Tới Lạc Thành

- Lão Lý, ta luôn thắc mắc, rốt cục quan hệ giữa Kỵ Sĩ và Thanh Hòa là gì…
Trên đường rời khỏi hàng rào 74, Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Bên ngoài đều nói Kỵ Sĩ thuộc sở hữu của tập đoàn Thanh Hòa.
Nhưng ta cảm thấy các ngươi khá tự do, không giống như vậy.
Khi binh sĩ Chu thị tới rước nạn dân, bốn người Nhâm Tiểu Túc, Chu Nghênh Tuyết, lão Lý và Tần Sanh cũng thoát khỏi đội ngũ.
Họ không muốn tiếp xúc với binh sĩ Chu thị, càng đừng nói cái gì mà kiểm tra phóng xạ.
Nhâm Tiểu Túc muốn tới tạp chí hi vọng ở Lạc thành nên cả bốn người cùng nhau đi.
Lão Lý nghe Nhâm Tiểu Túc hỏi vậy liền đáp:
- Kỳ thật chuyện này cũng không phải bí mật gì, nói ngươi biết cũng không sao. Kỳ thật trước tai biến, Thanh Hòa và Kỵ Sĩ có cùng một ông chủ.
Hai bên không có quan hệ phụ thuộc gì nhau cả, giống như hai tổ chức cùng cấp vậy.
Sau tai biến, Kỵ Sĩ giúp người sáng lập cứu vớt Thanh Hòa nên quan hệ hai bên dần chặt chẽ hơn. Trước đó cả hai rất ít qua lại với nhau.
- Thì ra là thế….
Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
Bấy giờ, lão Lý thở dài:
- Những vị tiền bối lúc trước người chết người bị thương mới bảo trụ được cơ nghiệp hôm nay của Thanh Hòa. Bây giờ vì chuyện Khánh thị nắm giữ vũ khí hạt nhân mà không chừng ngày nào đó một hồi tai biến nữa sẽ lại đến.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Ta không nghĩ vậy, ta cảm thấy việc này phải xem ai là người sở hữu chúng nữa. Theo hiểu biết của ta với Khánh Chẩn và La Lam, họ sẽ không lam dụng loại vũ khí này.
- Hả?
Lão Lý kinh ngạc nhìn Nhâm Tiểu Túc;
- Tiểu Túc huynh đệ hiểu rất rõ về song hùng của Khánh thị nhỉ?
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười, song hùng của Khánh thị là cách gọi quái gì vậy. Hắn nói:
- Trước kia ta ở Tây nam, vì vật thí nghiệm xâm lấn mới trốn tới Trung Nguyên. Từng có quen biết với Khánh Chẩn và La Lam. Ta cảm thấy hai người họ không phải người tốt gì nhưng tuyệt đối không phải người xấu. Mong tổ chức Kỵ Sĩ các vị có cái nhìn thoáng hơn về họ.
Quan hệ giữa Nhâm Tiểu Túc và La Lam tương đối tốt. Lúc cần sẽ nói vài lời tốt về đối phương, giúp Khánh thị bớt đi một kẻ địch là chuyện hắn không ghét làm tí nào.
Lão Lý nghe lời này thì bỗng nghĩ tới nhiều thứ khác. Hắn biết tên của thiếu niên này là Nhâm Tiểu Túc, chỉ lệch có một chữ Bắc với truyền nhân của Kỵ Sĩ mà thôi.
Hơn nữa thiếu niên này còn là siêu phàm giả, xem ra cũng rất mạnh.
Lúc trước lão Lý không suy nghĩ nhiều vì họ cảm thấy truyền nhân có còn sống thì sau cả trăm năm, tuổi cũng sẽ rất lớn.
Ít nhất cũng trông như một người trung niên có tuổi, vì thế không nghĩ tới Nhâm Tiểu Túc.
Nhưng hiện tại, hắn nghe Nhâm Tiểu Túc nói bản thân tới từ Tây nam thì trong lòng có phần phân vân. Lão Lý như có như không đánh giá Nhâm Tiểu Túc. Ừ, cũng xem như thanh tú…
Đừng nói đây là người mà họ và vật thí nghiệm nghiệm muốn tìm đó chứ?!
Bất quá lão Lý không nói gì cả, chỉ . Âm Thầm suy nghĩ mà thôi.
Hai bên cùng tới Lạc thành, thời gian qua lại còn dài, trước tiên hắn nên quan sát một thời gian đã…
Nhâm Tiểu Túc thuận miệng hỏi:
- Nghe nói hiện tại Thanh Hòa được Hứa Khác của Hứa gia quản lý. Hứa gia nói họ chỉ là đại cổ đông mà thôi. Chẳng lẽ Hứa gia thật sự chính trực, không chút tâm tư nào?
- Người khác thế nào ta không biết…
Lão Lý đang suy nghĩ thì bị cắt ngang. Hắn nói tiếp:
- Hứa Khác của Hắc gia rất chính trực, không hề thương nhớ những thứ không thuộc về mình. Còn những người khác của Hứa gia thì khó nói. Dù Hứa Khác là con một ba đời nhưng hắn vẫn có thân thích bằng hữu. Những người đó thì không an phận chút nào. Được rồi, nói với ngươi cũng không để làm gì.
Nhâm Tiểu Túc chợt nhận ra, không ngờ nội bộ Thanh Hòa lại có mâu thuẫn.
Chờ tới Lạc thành, đám Nhâm Tiểu Túc tới cửa ra vào thuận lợi đăng ký, vì đi cùng Kỵ Sĩ nên tất cả khá thuận lợi.
Khi thấy rất nhiều người chờ đợi trước cửa ra vào Lạc thành, hắn liền hỏi lão Lý:
- Những người này rất giống lưu dân, họ có thể tùy ý ra vào hàng rào à?
- À, ngươi nói họ hả.
Lão Lý cười nói:
- Không ít người có thị thực công tác và thị thức thương mại. Người có thị thực loại này có thể tự do ra vào hàng rào, nhưng phải rời khỏi hàng rào trước 10 giờ tối. Chỉ có thị thực du học mới có thể ở trong hàng rào một thời gian dài, tới khi học xong thì thôi.
Nếu thuận lợi tốt nghiệp, họ có thể nhận chứng minh thư của hàng rào và ở lại đây.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy việc này rất mới lạ:
- Người từ hàng rào tới đây học đại học nhiều lắm hả? Lưu dân có được thi không?
- Đương nhiên là được, lưu dẫn cũng có thể thi lên đại học.
Hơn nữa đại học Thanh Hòa sẽ đưa cho lưu dân một ít chi phí sinh hoạt, cổ vũ lưu dân dùng tri thức thay đổi vận mệnh của mình. Chỉ cần họ có thể tốt nghiệp đại học, họ đều có thể trở thành cư dân hàng rào…
Tần Sanh đi bên cạnh giải thích:
- Cho nên có rất nhiều lớp dạy phụ đạo bên ngoài Lạc thành.
Vài lão sư trong hàng rào sẽ tới thị trấn dạy học kiếm thêm một khoản. Đây cũng là một trong những công việc đặc biệt tại Lạc thành…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu, cũng coi như cho lưu dân một con đường tiến thân. Tuy đường hơi khó đi nhưng ít nhất cũng còn hi vọng.
Tần Sanh nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái:
- Chúng ta cũng từng muốn mở hàng rào cho lưu dân, thế nhưng như vậy sẽ gây thù với các tập đoàn khác.
Vì thế chỉ có thể dùng loại phương pháp này cổ vũ họ.
- Đã hiểu...
Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
Ở thời đại này, muốn làm chuyện khác người cũng cần dũng khí lớn. Tập đoàn Thanh Hòa có thể mở một con đường cho lưu dân đã là không dễ. Người ngoài đâu có tư cách yêu cầu họ phải làm nhiều hơn nữa.
Tần Sanh nói tiếp:
- Bất quá cho dù là vậy cũng đã khiến rất nhiều tập đoàn bất mãn. Thường xuyên có đại biểu của những tập đoàn khác tới trao đổi với Thanh Hòa, mong họ có thể tổ chức như các tập đoàn khác, cấm lưu dân vào hàng rào.
Trong lúc nói chuyện, bốn người đã tiến vào Lạc thành.
Bên trong có xe chờ sẵn, lão Lý để một chiếc đưa Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết tới tạp chí hi vọng. Còn họ phải tham gia hội nghị với các Kỵ Sĩ khác.
Nghe nói đây là hội nghị nội bộ của Kỵ Sĩ, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, trong đó có vài chuyện liên quan tới Kỵ Sĩ.
Vì thế các thành viên phải mau chóng thảo luận để đưa ra kết quả thống nhất.
Hai bên cáo từ, kết thúc cuộc hành trình.
Đứng dưới lầu tạp chí hi vọng, Nhâm Tiểu Túc xuống xe nhìn một hồi lâu. Trông nó khá cũ kỹ, không giống kiến trúc thường thấy trong hàng rào.
Nếu chỉ nhìn cửa thì rất khó để tưởng tượng đây là tổng bộ của tạp chí hi vọng nổi danh.
Nhâm Tiểu Túc đi tới nói rõ ý định mình tới với bảo vệ.
Bảo là hắn muốn đặt quảng cáo, cần bàn bạc với nhân viên bán hàng của tạp chí.
Tuổi tác vị nhân viên bán hàng họ gặp không lớn lắm.
Đại khái chỉ cùng tuổi với Chu Nghênh Tuyết mà thôi. Đối phương cười nói:
- Hai vị là người của công ty nào, muốn đăng quảng cáo dạng gì, chiếm bao nhiêu trang báo?
Bạn cần đăng nhập để bình luận