Đệ Nhất Danh Sách

Chương 500: Báo Thù


Vị trí phục kích được Nhâm Tiểu Túc chú ý chọn. Hắn đã nghiên cứu qua địa hình của chợ đêm, chỉ có 3 con đường để rời khỏi chợ đêm. Nếu đối phương muốn tới hàng rào 73 của Chu thị để làm nhiệm vụ, họ nhất định phải đi qua con đường Nhâm Tiểu Túc chờ sẵn.
Đợi xe của đám Triệu Hạo Đình rời khỏi chợ đêm, dưới tình huống không có bất kỳ dự báo gì, một viên đạn bắn lén xuyên thấu cửa kính của xe việt dã, đánh gục Triệu Hạo Đình đang ngồi ở ghế sau.
Chu Nghênh Tuyết đứng bên cạnh yên lặng nhìn hết thảy. Bỗng nhiên nàng có phần khó hiểu, sao thiếu niên trước mắt cái gì cũng biết vậy, ngay cả bắn lén hắn cũng giỏi nữa?
Một siêu phàm giả còn là tay súng bắn tỉa sẽ đáng sợ cỡ nào, chỉ sợ chính Chu Nghênh Tuyết cũng không lường trước được.
Hiện tại, tay súng bắn tỉa luôn phải cẩn thận, phòng bị siêu phàm giả giỏi cận chiến đánh lén. Kết quả thiếu niên trước mắt chẳng cần lo điều này. Nếu có siêu phàm giả đánh lén thiếu niên, chỉ sợ cũng chẳng đánh lại hắn…
Một sát thủ cấp A cứ thế mà bỏ mạng. Nhâm Tiểu Túc giết người dứt khoát vô cùng.
Thiếu niên thu súng ngắm lại, Chu Nghênh Tuyết đi theo phía sau nhỏ giọng nói thầm:
- Ngươi giết đồng đội của họ, họ sẽ cho ngươi gia nhập à?
- Dù sao Triệu Hạo Trình cũng đã chết, đi một bước tính một bước…
Nhâm Tiểu Túc từ từ nói. Theo hắn, người từng đâm sau lưng người khác một lần thì sớm muộn gì cũng sẽ làm lại, chi bằng thẳng tay giết đối phương luôn cho rồi.
Nhâm Tiểu Túc đã sớm nói, hắn căn bản chẳng phải người tốt lành gì, cũng không muốn làm người tốt.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc tò mò:
- Đội ngũ này thật kỳ quá, rõ ràng biết Triệu Hạo Trình có vấn đề còn kéo hắn vào đội làm gì? Người bình thường sẽ không muốn làm đồng đội với loại người này. Nếu là ta, ta tình nguyện đắc tội cũng chẳng muốn ở cùng một chỗ với đối phương.
- Ai biết được…
Chu Nghênh Tuyết đi theo sau lưng Nhâm Tiểu Túc, nói.
Đợi hai người xuống núi, Chu Nghênh Tuyết lại khôi phục bộ dáng cao ngạo lạnh lùng, dẫn theo phụ tá Nhâm Tiểu Túc đi thẳng tới chỗ của đoàn xe.
Bấy giờ, tổ đội bốn sát thủ cấp A đã ném thi thể Triệu Hạo Trình ở ven đường, đang dùng khăn lau chùi xe vì máu bắn tung tóe bên trong.
Chỉ là, khiến Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết không nghĩ tới, đối phương nhìn thấy họ tới lại vui vẻ nở nụ cười:
- Hoan nghênh các ngươi gia nhập.
Chu Nghênh Tuyết nghi ngờ hỏi:
- Dường như các ngươi cũng không có cảm giác gì khi đồng đội vừa chết?
Chủ phòng 1209 cười nói:
- Tự giới thiệu một chút, ta là Ngô Đồng. Đồng đội Triệu Hạo Trình giết lúc trước là bạn tốt của ta. Lần này ta là muốn giết hắn, cứ tưởng dưới sự cảnh giác của hắn sẽ khó giết lắm. Ai người các ngươi đã bắn chết hắn. Nói tới đây, ta còn phải cám ơn các ngươi giúp ta báo thù nữa kìa.
Nghe tới đây, Nhâm Tiểu Túc mới xem như được thông não. Bằng không hắn thật không cách nào lý giải được, vì sao đối phương lại chấp nhận Triệu Hạo Trình vào đội ngũ. Chung quy đây là tổ đội tự do, không phải An Kinh tự cố tình ép họ phải chung đội với Triệu Hạo Trình.
Cho nên, sợ là chính Triệu Hạo Trình cũng không ngờ sẽ có người tới tìm hắn trả thù.
Trong thế giới của loại người này, đại khái không có tình bằng hữu, vì chính hắn cũng chẳng có cơ mà.
Bất quá, đám người Ngô Đồng tưởng Chu Nghênh Tuyết mới là tay súng bắn tỉa.
Chỉ nghe Ngô Đồng tán thưởng:
- Không ngờ Chu Nghênh Tuyết tiểu thư không chỉ là siêu phàm giả còn là tay súng bắn tỉa. Khó trách có thể toàn thân trở lui từ nhiệm vụ của hàng rào 61.
Nhâm Tiểu Túc biết được từ chỗ Chu Nghênh Tuyết, kỳ thật lúc nào thoát đi, công ty Hỏa Chủng đã chiếm thế thượng phong. Không chỉ nàng bị trọng thương mà tổ đội của nàng gần như là đoàn diệt.
Vậy mà bây giờ, mọi người lại nói họ hoàn thành nhiệm vụ cực kỳ tốt, công ty Hỏa Chủng toàn quân bị diệt.
Nhất định sau khi Chu Nghênh Tuyết rời khỏi hàng rào 61 đã có chuyện gì đó xảy ra.
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ, thật chất ngày hôm đó là Vương thị đoàn diệt Hỏa Chủng nhưng tuyên bố với bên ngoài là do An Kinh tự gây nên.
Nhiệm vụ ở hàng rào 63 lúc trước cũng vậy, lúc Hương Thảo làm nhiệm vụ, hắn phát hiện binh sĩ Vương thị chạy tới thì lập tức rút lui!
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có chút kỳ quái, bề ngoài mang tiếng Vương thị lùng bắt An Kinh tự nhưng sau lưng lại như hợp tác với nhau? Sao An Kinh tự giống Ảnh tử của Vương thị thế này, chẳng lẽ giữa hai bên có thỏa thuận gì đó với nhau?
Đương nhiên, nếu Nhâm Tiểu Túc biết cách nhìn của Khánh Chẩn dành cho Vương thị thì e rằng càng thêm khẳng định điểm này.
Chỉ là, Nhâm Tiểu Túc nghĩ mãi không rõ, Vương thị và An Kinh tự có lợi ích chung gì?
Việc này chỉ sợ ngay cả Khánh Chẩn cũng nghĩ không thông.
Ngô Đồng nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Chu tiểu thư, vị này là…
- À, là phụ tá của ta, phụ trách quan sát tình hình.
Chu Nghênh Tuyết lạnh lùng nói.
Nhâm Tiểu Túc dừng một chút, giả bộ như thật mà lấy một cái kính viễn vọng chuyên dụng ra.
Đây là loại kính chuyên dụng có tầm nhìn cao hơn cả kính của súng ngắm. Dù trong điều kiện tương đối ác liệt, kính chuyên dụng này vẫn có thể nhìn được nơi đầu đạn rơi xuống, giúp tay súng bắn tỉa chỉnh lý đường đạn.
Bình thường, tay súng bắn tỉa sẽ trang bị cho người quan sát của mình một kính chuyên dụng. Kính chuyên dụng này là lúc trước Dương Tiểu Cận kín đáo đưa cho Nhâm Tiểu Túc. Đoán chừng chính nàng cũng không ngờ, hiện tại Nhâm Tiểu Túc đã trở tay súng bắn tỉa.
Đám Ngô Đồng thấy Nhâm Tiểu Túc cầm kính chuyên dụng trong lòng, lòng thầm nghĩ Chu Nghênh Tuyết thật sự rất chuyên nghiệp…
Nếu là người quan sát, mọi người cũng chẳng muốn nhiều lời. Chung quy thì có tay súng bắn tỉa trong đội cũng là chuyện tốt.
Bất quá họ không biết, hiện tại Chu Nghênh Tuyết bắt đầu cảm thấy thấp thỏm bất an. Bây giờ mượn uy phong của Nhâm Tiểu Túc, sau này phải trả lại đó.
Cơ mà Chu Nghênh Tuyết thật sự rất thích ánh mắt ngưỡng mộ mọi người dành cho mình…
Ngày hôm nay, vì Triệu Hạo Trình xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà lộ trình bị chậm trễ. Ngô Đồng tính toán một chút, phải hai ngày nữa họ sẽ tới gần hàng rào 73.
Theo kế hoạch của họ, khi tới gần hàng rào 73, cả đám sẽ bỏ xe đi bộ. Sau đó mọi người sẽ chia ra, nghĩ cách trà trộn vào hàng rào. Cuối cùng tụ họp tại khu dân cư số 191 tại đường Long Dương trong hàng rào. Đây là phòng an toàn của Ngô Đồng, trừ Chu Nghênh Tuyết ra, bốn sát thủ cấp A còn lại đều từng làm nhiệm vụ tại hàng rào của Chu thị.
Ngô Đồng nói đùa với Chu Nghênh Tuyết:
- Các ngươi có cách trà trộn vào hàng rào không?
Chu Nghênh Tuyết bình tĩnh nói:
- Chuyện này ngươi không cần quan tâm.
Buổi tối cắm trại, Chu Nghênh Tuyết trực tiếp đi vào lều của Nhâm Tiểu Túc, vừa đấm chân cho Nhâm Tiểu Túc vừa giải thích:
- Họ xem ta là tay súng bắn tỉa, ta cũng đâu còn cách nào khác, cũng không thể giải thích rõ ràng được…
Bạn cần đăng nhập để bình luận