Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1007: Ông Chủ


Nhâm Tiểu Túc cùng Dương Tiểu Cận đi một vòng trong phòng.
Phòng ở sạch sẽ, thiết bị lắp đặt tuy hơi cũ, góc tường có chút mốc meo nhưng hết thảy đều rất tốt.
Có thể nhìn ra được, lão bà là một người thích sạch sẽ..
Lão bà vừa cười vừa nói:
"Hàng xóm láng giềng hiện tại đều là người trẻ tuổi, rất dễ thân cận, các ngươi không cần lo."
Nhâm Tiểu Túc nhìn Dương Tiểu Cận một cái, lúc này Dương Tiểu Cận đang đứng bên cây đào trong sân, xuất thần nhìn tán cây.
Lúc này hắn nói:
"Được, ta mua."
Chủ nhà kinh ngạc một chút:
"Ngươi chịu mua rồi?"
"Ừ…"
Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
Tất cả mọi người cho rằng Nhâm Tiểu Túc sẽ trả giá nhưng Nhâm Tiểu Túc căn bản không như vậy, trông rất ra dáng nhà giàu.
Nhâm Tiểu Túc có thể nhìn ra được Dương Tiểu Cận vô cùng thích nơi này, bọn họ đã này đây mai đó quá lâu, hắn cũng muốn cho Dương Tiểu Cận một mái nhà an ổn, cho nên quyết định giảm bớt hết thảy quá trình.
Tuy hắn tham tài nhưng vẫn biết khi nào nên dùng tiền.
"Bất quá các vị, trên người của ta không có tiền tệ của cứ điểm 178, chỉ có vàng. Các vị có thể lấy vàng không?”
Nhâm Tiểu Túc tự nhủ trong lòng, hắn có rất nhiều vàng, không cần tiếc.
Với tài sản hiện tại của hắn, dù Dương Tiểu Cận có ăn xài phá sản hắn vẫn nuôi được, nói chi Dương Tiểu Cận đâu có như vậy.
Con trai trưởng lão bà có chút chấn kinh khi nghe Nhâm Tiểu Túc muốn trả tiền bằng vàng. Tuy phòng này không nhiều tiền nhưng trả bằng vàng thật sự không thấy nhiều.
Đối phương nghĩ nghĩ rồi nói:
“Không thành vấn đề, chung quy hiện tại ở đâu cũng có thể dùng vàng. Chỉ là chúng ta phải đi kiểm tra xem có phải vàng thật không… Không phải ta không tin các ngươi mà thế đạo này phải cẩn thận.”
Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu:
"Không sao, ta hiểu mà. Bất quá đi đâu kiểm tra?”
"Vừa nhìn là biết các ngươi mới tới đây. Ngân hàng nào của cứ điểm 178 cũng có thể đôi vàng cả. Họ có người chuyên kiểm tra vàng. Vì thương buôn khắp nơi tới lui nhiều nên mới có chuyện này để tiện cho việc buôn bán…”
Con trai trưởng của lão bà nói:
"Hơn nữa không có phí thủ tục."
Nhâm Tiểu Túc có chút ngoài ý muốn:
"Thuận tiện quá."
Xem ra đám người Trương Cảnh Lâm vì để phát triển Tây Bắc, thuận tiện thúc đẩy giao thương đã tốn công rất nhiều.
Hắn lấy ra mấy thỏi vàng rồi nói:
"Vậy ngươi đi đi, ta ở đây chờ ngươi."
Con trai trưởng kinh ngạc:
"Ngươi không đi cùng ta? Nhiều vàng như vậy ngươi không sợ ta lấy rồi chạy trốn luôn sao?"
Nhâm Tiểu Túc cười cười:
"Cha mẹ ngươi còn ở đây, ngươi có thể chạy đi đâu, nhanh đi thôi."
Người trẻ tuổi kia nhìn một cái thật sâu Nhâm Tiểu Túc, sau đó quay người đi ra.
Nhâm Tiểu Túc đi vào trong sân:
"Thích nơi này?"
Dương Tiểu Cận nói:
"Trước kia ta luôn thích có một cái sân nhỏ, cách đó không xa có thể nghe tiếng người huyên náo, vào nhà thì thanh tịnh. Tiểu Túc, ta có chút mệt mỏi, chúng ta từ Lạc thành đánh tới Khổng thị, lại từ Khổng thị đánh tới Hỏa Chủng, lại từ Hỏa Chủng đánh tới Tả Vân sơn. Bây giờ có thể có được một nơi thanh tịnh nghỉ ngơi, cảm giác rất tốt."
"Ừ, vậy chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi cho thật tốt. Đợi lát nữa mua phòng xong, chúng ta cùng nhau đi mua thức ăn…"
Nhâm Tiểu Túc cười nói.
"Ngươi không sợ mọi người tìm không thấy ngươi sẽ lo lắng sao?"
Dương Tiểu Cận nhẹ giọng cười nói:
"Bây giờ người là Thiếu soái Tây Bắc, có rất nhiều người chờ gặp ngươi. chỉ sợ Trương tiên sinh cũng rất muốn hàn huyên với ngươi. Kết quả ngươi vừa làm chuyện lớn như vậy ở Trung Nguyên, bản thân lại trốn đi."
"Không sợ, ta đâu phải trung tâm của thế giới, bọn họ không có ta vẫn sống được đó thôi…"
Nhâm Tiểu Túc nói.
Một lát sau người trẻ tuổi trở về, hắn cầm hơn hai ngàn đồng bỏ trên cái bàn:
"Hôm nay giá vàng lại tăng, mua nhà xong còn dư lại ngần này.”
Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở nhét tiền vào túi quần:
"Vậy chúng ta chuyển nhượng giấy tờ nhà đi.”
Bên môi giới lấy hợp đồng ra, Nhâm Tiểu Túc dựa theo hợp đồng trả cho đối phương tiền hoa hồng. Quá trình mua bán nhà khá đơn giản, đối phương chỉ cần đưa giấy tờ nhà cho Nhâm Tiểu Túc là được. Ngày mai Nhâm Tiểu Túc sẽ cầm giấy tờ tới trung tâm hành chính của hàng rào đăng ký, sau đó là xong việc.
Đợi cho tất cả mọi chuyện đều xong xuôi, con trai trưởng lão bà chần chờ một chút rồi nói:
"Ta thấy hai vị hẳn là vừa tới nơi này chưa được bao lâu a, là tới để buôn bán à?"
Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu:
"Đúng vậy, có gì sao?"
"Ta là Mã Hữu Kim, đây là danh thiếp của ta …"
Con trai trưởng lão bà tự giới thiệu:
"Ta coi như cũng có chút tài nguyên ở đây. Nếu hai vị có sinh ý muốn hợp tác, có thể tìm ta."
Mã Hữu Kim thấy Nhâm Tiểu Túc ra tay xa xỉ, hơn nữa làm người hào sảng liền nổi lên tâm tư muốn kết giao.
Chung quy đầu năm nay người có mua nhà một cách sảng khoái như thế, một lần lấy ra mấy thỏi vàng thì kết bạn chắc chắn không sai.
Mã Hữu Kim vốn là người làm ăn, thích nhất kết giao bằng hữu.
Nhâm Tiểu Túc tiếp nhận danh thiếp:
"Giám đốc dự án của Công ty TNHH Thương mại Vân Túc... ?"
Mã Hữu Kim cười nói:
"Đúng rồi, ta làm cho công ty son môi, hiện giờ đang được lãnh đạo coi trọng, tất cả son môi Tây Bắc đều do ta quản."
"Son môi sao?"
Nhâm Tiểu Túc có chút ý cười.
"Tiểu huynh đệ từng nghe nói tới công ty của chúng ta à?"
Mã Hữu Kim hỏi.
"Không có…"
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu.
Bấy giờ Mã Hữu Kim có phần kiêu ngạo nói:
"Để ta giới thiệu một chút, Vân Túc chúng ta hiện giờ được xem như công ty đệ nhất Tây Bắc. Luận về thực lực, chúng ta xưng thứ hai tuyệt đối không ai dám xưng thứ nhất."
"Thật là lợi hại.."
Nhâm Tiểu Túc thật lòng khen.
"Nhưng đây chưa phải là điều lợi hại nhất.."
Ngữ khí Mã Hữu Kim thần bí:
"Ngươi có biết ông chủ của chúng ta là ai không?"
"Xin lắng tai nghe…"
Nhâm Tiểu Túc nói.
"Ông chủ của chúng ta là Vương Phú Quý, nhân vật có mánh khoé thông thiên, trưởng quan Trương Tiểu Mãn của hàng rào 144 rất khách khí với hắn, còn gọi hắn là Phú Quý thúc nữa đó…"
Khuôn mặt Mã Hữu Kim toả sáng.
Sắc mặt Nhâm Tiểu Túc cổ quái, vừa rồi hắn còn cảm thấy hai chữ Vân Túc hơi kỳ quái. Vương Phú Quý không nói cho Nhâm Tiểu Túc biết tên công ty là gì, vì thế thiếu niên nào nhận ra Vân Túc lại chính là sản nghiệp của Vương Phú Quý.
Nói thật Nhâm Tiểu Túc không ngờ Vương Phú Quý chỉ dùng thời gian một năm lại trở thành thương nhân nổi tiếng nhất Tây Bắc.
Hơn nữa cái tên Vân Túc này rõ ràng mang ý nghĩa đây là sản nghiệp của Nhâm Tiểu Túc.
Lúc trước Vương Phú Quý từng nói bản thân chỉ là chưởng quỹ, Nhâm Tiểu Túc mới là ông chủ, không ngờ hiện giờ đối phương vẫn nghĩ như vậy, cũng làm đúng y như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận