Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1021: Trách Nhiệm

“Xây dựng quân đội không phải việc nhỏ…"
Nhâm Tiểu Túc giải thích với P5092:
"Chuyện này cần được phê duyệt chính thức, thông qua sự đồng ý của Trương tư lệnh mới được."
Kết quả đại lừa dối nói:
"Trương tư lệnh nói, chuyện trong khu vực hàng rào 144 sẽ do một mình ngươi định đoạt, hắn sẽ không hỏi tới. Ngươi có gửi công văn lên cũng bị trả về thôi. Hiện tại xem như ngươi có quyền tiền trảm hậu tấu.”
"Vậy vấn đề tài chính của hàng rào 144 thì sao?"
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Trương Tiểu Mãn.
"Đương nhiên là có, một khi thương mại và mậu dịch được mở ra. Tuy thuế thu được sẽ thấp nhưng hàng rào 144 sẽ trở thành hàng rào có tiền nhất Tây Bắc… "
Trương Tiểu Mãn giải thích:
"Tài chính thì khá dư dả a.”
"Dư dả cũng không làm được gì. Bằng không vấn đề lương thực đã sớm được giải quyết. Gần đây ta dạo chợ, thấy giá lương thực ngày càng tăng, đây không phải tín hiệu tốt. P5092, chuyện xây dựng quân đội giao cho ngươi phụ trách. Ta và những người khác cần giải quyết vấn đề lương thực… "
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói.
Trương Tiểu Mãn kêu oan:
"Không phải chúng ta không nỗ lực mà thật sự khó khăn quá nhiều. Nếu Vương thị không chịu bán lương thực cho chúng ta nên chúng ta đã phái người tới Khánh thị, thử xem họ có thể giúp được gì không."
"Có khó khăn cũng phải giải quyết…"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Bất kể là Khánh thị hay Vương thị, cuối cùng đều là ngoại nhân. Lương thực là mạch máu của tất cả mọi người, cũng là mạch máu của Tây Bắc, loại chuyện này sao có thể dựa vào người ngoài?
Chu Nghênh Tuyết, ngày mai cho ta một lượng khoai tây để giải quyết vấn đề thiếu lương thực trước, đừng để mọi người khủng hoảng."
Sắc mặt Chu Nghênh Tuyết lần nữa đau khổ. Vấn đề lương thực được giải quyết chắc chắn là dựa vào khoai tây của nàng.
Khoai tây xạ thủ trong tay Chu Nghênh Tuyết không chỉ biến lớn, hơn nữa chỉ cần một ngày là có được trăm củ. Có thứ này, ít nhất người Tây Bắc sẽ không sợ chết đói.
"Thế nhưng, cũng không thể dựa vào khoai tây để giải quyết vấn đề thiếu lương thực. Chúng ta cũng không thể để mọi người ăn khoai tây mãi… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Trước tiên nói một chút về lý do thiếu thốn lương thực đi?"
Trương Tiểu Mãn nói:
"Chúng ta vừa tiếp nhận hàng rào của Tông thị không được bao lâu thì phát hiện chuyện này, chỉ là phải đo lại bản đồ.”
"Đo đạc lại bản đồ có gì khó?"
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:
"Nhân tài có thể đo vẽ bản đồ địa đồ trong bộ đội khá nhiều, cử người của chiến lữ số 6 nhanh chóng giải quyết. Vương Uẩn, việc này do ngươi tới dẫn đội, sau một tuần hãy giao kết quả cho ta."
"Vâng, Thiếu soái…"
Vương Uẩn gật đầu nói.
"Còn có gì khó khăn nữa…"
Nhâm Tiểu Túc lại hỏi.
Trương Tiểu Mãn nói:
"Còn có nguồn nước và đất đai. Chúng ta thiếu nước trầm trọng, rất nhiều nơi hoa mầu không trồng trọt được. Đương nhiên cũng có chỗ tốt. Cơ mà việc khởi công xây dựng mương máng tương đối khó khăn, cần hao phí rất nhiều nguồn nhân lực cùng vật lực."
"Khi nào thì Quý Tử Ngang tới đây…. "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Trước đừng để hắn tới tổ tuần tra, để hắn dẫn người khởi công việc xây dựng thuỷ lợi. Đại lừa dối, thời điểm ngươi tới Trung Nguyên từng gặp siêu phàm giả hệ thổ nào thì kéo họ về Tây Bắc đi."
"Trung Nguyên không còn nhưng Tây Bắc có một người… "
Đại lừa dối nói:
"Chỉ là đối phương không muốn gia nhập Tây Bắc, chúng ta cũng không thể cưỡng cầu."
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt:
“Từ khi nào mà ngươi dễ nói chuyện vậy?”
"Khục khục, không phải ta dễ nói chuyện. Đây là chính sách của Tây Bắc, không được ép buộc người khác…"
Đại lừa dối nói.
Nghe xong, đám người Vương Uẩn yên lặng nhìn về phía đại lừa dối. Họ tự nhủ, không phải ở Trung Nguyên con hàng này lôi kéo người khác dữ dội lắm à. bây giờ sao đột nhiên giở quẻ thế này?
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
"Sao không triệu tập cư dân hàng rào 144 đi khai hoang?”
"Mọi người không có tích cực a…"
Trương Tiểu Mãn nói:
"Không riêng gì chúng ta Tây Bắc có vấn đề này mà các tập đoàn khác đều như vậy. Dù chúng ta thuê lưu dân cùng cư dân hàng rào tới trồng trọt đi nữa cũng không nhiều người tham gia.
Đây cũng là căn nguyên khiến lương thực thiếu thốn trầm trọng. Hiện giờ thương lộ khai thông, mọi người chỉ lo kiếm tiền thôi. Đi trồng trọt lại khác, đất không phải của họ, đồ vật làm ra cũng không thuộc về họ, chỉ nhận được mỗi tiền lương nên mới có nhiều lưu dân chạy tới nơi không ai quản như Hà Cốc để tự khai hoang. Muốn khiến họ tích cực hoạt động phải cải cách ruộng đất, cơ mà chúng ta không thể để ruộng đất trở thành tư nhân. Đến lúc đó nếu để người khác . Âm Thầm mua bán đất đai thì chẳng khác nào để lại tai họa ngầm."
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi đột nhiên hỏi:
"Các ngươi có nghe qua hệ thống hợp đồng trách nhiệm cho hộ gia đình chưa? Rất phù hợp với tình hình hiện nay của Tây Bắc.”
...
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc dốt đặc cán mai với việc thống trị hàng rào. Đám Trương Tiểu Mãn cũng là không trâu bắt chó đi cày, mọi người chỉ có thể đi trên tảng đá để qua sông, vừa đi vừa nhìn.
Ước định thời gian hội nghị ngày mai xong, Nhâm Tiểu Túc liền tiễn mọi người rời đi.
Trong lúc nhất thời, mọi người rời đi, khu nhà ở đường An Ninh Đông lần nữa yên tĩnh lại.
Thế nhưng sau khi đoàn xe rời đi, những người sống quanh đó đều ló đầu ra tò mò đánh giá Nhâm Tiểu Túc, muốn nhìn thử xem vị Thiếu soái đến trong truyền thuyết này có bộ dáng thế nào.
Hai người Hồ Hiểu Bạch cùng Vương Việt Tức đứng trước cửa nhà do dự không biết có nên lên tiếng chào hỏi không. Nhâm Tiểu Túc thấy thế thì cười nói:
"Vương ca, Hồ tỷ, có chuyện gì sao?"
Hồ Hiểu Bạch xấu hổ nói:
"Cái kia... Thiếu soái đừng chấp ta, gần đây là ta hiểu lầm..."
"Không có gì đâu…"
Nhâm Tiểu Túc vừa cười vừa nói:
"Chung quy mấy ngày nay ta đúng là chỉ biết hết ăn lại nằm."
"Nào có…"
Hồ Hiểu Bạch nhanh chóng cải chính:
"Thiếu soái đây là đang cải trang vi hành, thể nghiệm và quan sát dân tình a. Ta hiểu, ta hiểu mà!"
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười. Quả nhiên cách nhìn của mọi người về ngươi đều dựa trên thân phận của ngươi cả.
Nói thật hắn đúng là lười biếng a. Kết quả hiện tại lại trở thành thể nghiệm và quan sát dân tình.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc nói với Vương Việt Tức:
"Ngày mai sẽ hội nghị bàn về nguy cơ thiếu thốn lương thực. Ngươi cũng đại biểu phòng nghiên cứu chính sách tới tham gia đi."
Vương Việt Tức sửng sốt một chút, sau đó hưng phấn gật đầu:
"Được được, không có vấn đề!"
Nói xong Nhâm Tiểu Túc đi vào nhà, Hồ Hiểu Bạch ở bên cạnh nghi ngờ nói:
"Thiếu soái có ý gì? Có phải muốn trọng dụng ngươi hay không?"
Vương Việt Tức thầm nghĩ, đại khái việc hắn nói về trung tâm hành chính hôm ấy hẳn đã để Thiếu soái hài lòng?
Nhưng ngoài miệng hắn vẫn khiêm tốn:
"Trọng dụng thì chưa chắc. Ngươi đừng ra ngoài nói vậy, đến lúc đó truyền tới tai Thiếu soái, không biết thành cái dạng gì nữa."
Nhâm Tiểu Túc trở lại phòng, cười nói với Dương Tiểu Cận:
"Thật xin lỗi, cuộc sống an tĩnh không kéo dài được nữa."
Giờ này khắc này, chuyện Thiếu soái ẩn cư tại An Ninh Đông đã sớm truyền khắp hàng rào 144.
Những láng giềng cùng chủ quầy hàng ngoài chợ đều hưng phấn vô cùng.
Khí thế ngất trời kể cho người thân và bạn bè nghe về chuyện xưa, Thiếu soái cải trang vi hành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận