Đệ Nhất Danh Sách

Chương 816: Bùi Trưởng Quan Hi Sinh Vì Nhiệm Vụ

Cả chục đầu “mãnh thú” tàn sát bừa bãi trong hàng rào 176.
Đại đa số binh sĩ tuần trong đụng phải chúng đều bị tiêu diệt.
Đội cơ động tiến hàng vây quét chúng thì vừa biết được địa điểm của chúng, tới nơi chúng đã di chuyển tới phòng tuyến khác.
Không phải phản ứng của binh sĩ Vương thị không đủ nhanh mà là tốc độ di chuyển của đám quái vật này quá mạnh.
Binh sĩ điều tra từng truyền tin về nói, sự tiến hóa của tộc đàn phương bắc không giống với Trung Nguyên.
Trung Nguyên tiến hóa theo cá thể, một người chạm tới cửa của thần minh.
Mà tộc đàn phương bắc lại tiến hóa theo một chỉnh thể hoàn chỉnh, cho nên chúng mới có nhiều chiến sĩ cự phủ tới vậy.
- Giải thích từ "cự phủ" nghĩa là rìu khổng lồ. Hết giải thích.
Trước mắt tuy không phát hiện cá thể nào cường đại trong tộc đàn phương bắc, nhưng ai biết được.
Đám vật thí nghiệm liên tục tấn công hàng rào, thể lực phảng phất như mãi không cạn.
Thế nhưng rất nhanh binh sĩ Vương thị đã phát hiện, đám dã thú này căn bản không lạm sát vô tội mà có kế hoạch dần tiến về phương bắc!
Quan chỉ huy vừa hạ lệnh thay đổi hỏa lực về phía tường thành phương bắc thì nhận được tin đám dã thú này đang leo lên tường thành phương bắc.
Phòng tuyến bên trong Vương thị yếu ớt, đối mặt với đám dã thú cường đại chẳng khác nào trứng chọi đá.
Thế nhưng đây không phải cái sai của Vương thị, chỉ đơn giản là thời đại đã thay đổi mà thôi.
….
Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận đang di chuyển trong hàng rào 31.
Phía sau là tiếng động cơ rền vang.
Việc giết Vương Tử Dương chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ, khiến người của tổ chức tình báo Không thị điên cuồng vây đánh họ!
Đám người này thậm chí còn bỏ qua cả chuyện hợp sức với cảnh vệ vây quét đội đặc chủng T4 của Hỏa Chủng nữa kìa!
Trưởng quan nhà mình bị giết ở trước cửa nhà, hung thủ lại bỏ trốn mất dạng.
Nếu tin này truyền đi, chỉ sợ sau này cục tình báo không cần nghĩ tới chuyện ngẩng đầu lên nhìn đời nữa.
Nhâm Tiểu Túc vừa chạy vừa hô:
- Quẹo trái quẹo trái! Đám người này điên rồi à, sao càng chạy càng nhiều vậy!
Hai người chạy vào một ngõ hẻm, kết quả chưa kịp quẹo qua thì đã bị người ngăn lại.
Đối phương mặc tây trang đen, vừa thấy Nhâm Tiểu Túc lập tức giơ tay nổ súng.
Thế nhưng trong chớp mắt, Dương Tiểu Cận đã lách sang một bên, ngay sau đó đạn rời khỏi thương.
Người chuẩn bị nổ súng như trang giấy bị bắn bay ra sau.
Dương Tiểu Cận nổ súng xong cũng không dừng lại, trực tiếp xoay người lại, lẳng lặng chờ đợi.
Truy binh sau lưng thấy đám Nhâm Tiểu Túc quẹo vào hẻm thì xuống xe đuổi theo, vì xe không vào được ngõ hẻm.
Thế nhưng họ vào quẹo vào ngõ hẻm liền thấy được thiếu nữ đội mũ lưỡi trai ôm súng bắn tỉa dưới nách, tiếng nổ rền vang.
Đạn từ súng bắn tỉa khiến hai nhân viên tình báo vừa xông tới bị tử ẹo.
Đạn xuyên giáp xuyên qua hai người này rồi không ngừng xoay tròn, mang theo một xung lực to lớn chầm chậm bắn xuyên qua đèn đường, tiếng ngã đổ kèn kẹt vang lên khiến người nghe không khỏi cảm thấy ghê tai.
Từ đầu tới cuối ánh mắt Dương Tiểu Cận không nháy lấy một cái:
- Được rồi, hẳn là tạm thời họ không dám đuổi theo nữa đâu.
Đi thôi.
Nói xong, Dương Tiểu Cận dẫn đầu rời khỏi ngõ hẻm, đi thẳng tới phòng giam cơ mật.
Thế nhưng hai người họ đã đánh giá thấp quyết tâm truy kích của tổ chức tình báo.
Vừa yên tĩnh được một phút thì âm thanh động cơ xe lần nữa vang rền.
Phía trước có mấy chiếc xe đang xông tới!
- Ngươi trước ta sau…
Dương Tiểu Cận nói xong thì xoay người lại, đứng sau tiệm bán báo, coi đó như công sự che chắn.
Mà Nhâm Tiểu Túc thì chẳng chút do dự nhào tới trước xe việt dã.
Trước mặt có hai chiếc xe đang lao tới, một trước một sau, trong xe chỉ có duy nhất lái xe.
Lái xe thấy Nhâm Tiểu Túc vọt tới cũng không tránh đi mà tiếp tục dậm chân ga như muốn trực tiếp đâm chết Nhâm Tiểu Túc!
Người và xe cách nhau ngày càng gần, trong chớp mắt chuẩn bị va chạm kia, Nhâm Tiểu Túc bỗng lách qua tránh đi chiếc xe.
Cánh tay cầm Hắc đao của hắn tùy ý chém về phía chiếc xe.
Một màn này cứ như đối phương chủ động đâm đầu vào lưỡi dao vậy.
Hắc đao dễ dàng cắt ngang xe như cắt đậu hủ, đầu và thân tài xế mỗi thứ một nơi.
Cỗ xe phía sau trông thấy tia lửa bắn ra từ việc đao và xe va chạm thì sợ hãi, thế nhưng hiện tại phanh xe lại đã không kịp nữa.
Tài xế thấy thiếu niên cầm đao ngày càng gần nhưng chỉ có thể ngồi trong xe không ngừng gào thét, hắn muốn điều chỉnh tư thế ngồi để tránh né lưỡi dao, thế nhưng không gian trong xe nhỏ hẹp, làm thế nào mà tránh được?
Nhâm Tiểu Túc đứng từ xa hất máu trên đao ra, khi quay đầu nhìn lại thì thấy chiếc xe đang lao tới.
Không có sự khống chế của tài xế nhưng chiếc xe có tài xế vừa chết kia vẫn lao tới theo quán tính!
Tài xế còn lại thấy hai chiếc xe mất khống chế sắp đụng vào nhau liền vội vàng muốn tránh, bấy giờ liền để lộ bình xăng đối diện với Dương Tiểu Cận.
Dương Tiểu Cận trốn phía sau sạp báo nhếch môi cười.
Nàng biết đây là cơ hội Nhâm Tiểu Túc tạo ra cho nàng.
Hít thở.
Chỉ trong chớp mắt, cơ năng thân thể Dương Tiểu Cận đạt tới một loại trạng thái cân bằng nào đó, thân thể tinh vi như máy móc chỉ để phục vụ ý chí.
Tiếng súng bắn rền vang, chiếc xe đầu tiên hóa thành hỏa cầu, bốn người trên xe may mắn thoát chết.
Trong mắt bốn người này, ánh lửa bùng cháy còn chưa kịp tắt, họ đã bị khí lưu từ vụ nổ đẩy văng ra.
Chiếc xe thiếu đốt mọi chướng ngại vật trên đường, ngăn cản cả truy binh đuổi theo phía sau.
Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Ta cảm thấy họ sẽ không buông tha chúng ta.
Vừa rồi đám người kia chắc có trên trăm người.
Cứ để họ đuổi theo rất phiền, dứt khoát đánh lùi họ thì tốt hơn.
- Đánh thế nào?
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ hỏi.
Dương Tiểu Cận giơ tay chỉ một tòa nhà 8 tầng trước cách đó không xa:
- Phía trên đó, trong vòng 10 phút chấm dứt chiến đấu.
Nhâm Tiểu Túc thầm cười trong lòng, tiểu cô nương này đối mặt với cả cục tình báo quan trọng nhất Khổng thị lại có thể nói một cách bá khí tiêu diệt đối phương trong vòng 10 phút.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc không thấy có gì không đúng cả.
Đây là muốn đối chiến với cả cục tình báo mà!
Nhâm Tiểu Túc muốn nói gì đó lại thấy Dương Tiểu Cận nhanh nhẹn đi lên lầu.
Nàng cúi đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Nghĩ gì vậy, họ đang bao vây chỗ này đó.
Nhâm Tiểu Túc cười cười leo lên theo, hắn nhìn thấy bóng mặt mờ mờ của những người phía dưới.
Trong đêm tối, hắn không chút ngần ngại lấy ra Hắc thương của mình, kề vai chiến đấu với Dương Tiểu Cận.
Thế nhưng hắn vừa bắn một phát thì chợt nghe có người kinh hô:
- Bùi trưởng quan, ngươi không sao chứ! Mọi người mau tới, Bùi trưởng quan trúng đạn, hi sinh vì nhiệm vụ rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận