Đệ Nhất Danh Sách

Chương 660: Làm Sao Phải Chạy

Có lẽ người bên ngoài không hiểu sự thích thú này của Lý Thần Đàn nhưng Tư Ly Nhân lại hiểu rõ.
Từ trước tới giờ người anh trai này của nàng luôn thích làm những điều thú vị.
Hơn nữa, nàng cũng rất thích xem mấy trích đoạn mang tính SM này, trông đã mắt hơn đọc ngôn tình nhiều!
Tư Ly Nhân vui vẻ quan sát.
Thậm chí tính đi theo Dương Tiểu Cận và Nhâm Tiểu Túc nhưng bị Lý Thần Đàn kéo lại.
- Khục khục…
Lý Thần Đàn nói:
- Chúng ta đứng đây xem được rồi. Đi theo thì có hơi quá mức đó.
Lỡ hai người này mà thẹn quá hóa giận ra tay với chúng ta thì khác nào dẫn lửa thiêu thân.
- Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?
Tư Ly Nhân hỏi.
- Tới Viện mồ côi thăm ông ngoại đi!
Lý Thần Đàn ung dung nói.
- Chúng ta không đi về phía nam xem bão à?
Tư Ly Nhân hiếu kỳ hỏi lại.
- Bão phải chờ thêm mấy tháng nữa mới có, không vội…
Lý Thần Đàn giải thích:
- Trước chúng ta tới diễn ảo thuật cho đám bạn nhỏ ở Viện mồ côi xem đi, dỗ cho chúng vui vẻ!
- Diễn ảo thuật cho bọn nhỏ?
Tư Ly Nhân khó hiểu.
- Đúng thế, ngươi nghĩ đi, ảo thuật của ta nhất định sẽ khiến chúng yêu thích tới vỗ tay không ngừng, sau đó trở nên sùng bái ta…
Lý Thần Đàn ảo tưởng.
- Vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được…
Tư Ly Nhân bĩu môi.
Lý Thần Đàn lý lẽ hùng hồn đáp:
- Người bị bệnh tâm thần đều như thế!
...
Kỵ Sĩ sóng vai ngồi trên đường Vọng Xuân Môn nhìn bóng lưng Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận dần khuất xa.
Hứa Khác cảm khái:
- Tuổi trẻ thật tốt, chúng ta đã sắp 30 rồi…
- Hứa Khác Ca, ta mới 18 à…
Tần Sanh nói.
- Không tính ngươi…
Hứa Khác tức giận:
- Lão Lý, ta cảm thấy… Lão Lý?
Hứa Khác quay đầu nhìn lại thì thấy lão Lý không nhìn hắn, cũng hoàn toàn không nghe hắn nói gì, chỉ nhìn chằm chằm lên phiến đá trên đường.
Hứa Khác mẫu tay trước mặt lão Lý.
Lý Ứng Duẫn hồi phục tinh thần. Ánh mắt Hứa Khác chợt nhảy lên, lão Lý ngã nhào lên sàn nhà, nhặt thứ gì đó màu đen lên.
- Lão Lý, ngươi làm gì thế?
Hoàng Hiểu Vũ nhíu mày hỏi:
- Điên khùng gì thế. Đừng nói vừa rồi đánh nhau khiến ngươi ngu người luôn nhé.
Ta thấy động tác của ngươi nhanh nhẹn, không giống mệt mỏi. Đã thế thì tới đỡ…
Thế nhưng lão Lý không thèm để ý Hoàng Hiểu Vũ, bắt đầu nhìn chằm chằm đồ hắn đang cầm trong tay.
- Lão Lý!
Hoàng Hiểu Vũ nóng nảy:
- Ngươi đang làm gì thế!
Lý Ứng Duẫn quay đầu nhìn đám người:
- Đây là tóc của Nhâm Tiểu Túc.
Trước đó lão Lý và Tần Sanh không chỉ một lần đột nhập vào phòng Nhâm Tiểu Túc tìm tóc vì họ nghi ngờ, Nhâm Tiểu Túc là người họ muốn tìm!
Nhưng khiến lão Lý thất vọng là, mỗi lần họ đều không tìm được gì.
Người bình thường ai cũng sẽ rụng tóc, mà Nhâm Tiểu Túc sao lại chẳng thấy rụng cọng nào cả.
Kỳ thật, trong cuộc sống ngày thường, ngẫu nhiên người bình thường sẽ rụng tóc. Đây là điều hoàn toàn bình thường mà thôi, thế nhưng Nhâm Tiểu Túc thì khác.
Giống như trong truyền thuyết, dường như hắn đã đạt tới cảnh giới thần linh rồi không bằng.
Về sau, Tần Sanh theo Nhâm Tiểu Túc tới hàng rào 61 cũng có cùng một mục đích như trên, có điều cũng chẳng thu hoạch được gì.
Hiện tại Dương Tiểu Cận bắn rơi một sợi tóc của Nhâm Tiểu Túc.
Rốt cục lão Lý cũng có thể lấy cọng tóc này đi xét nghiệm DNA rồi!
Rất nhiều người không biết, Thanh Hòa vẫn luôn giữ lại tư liệu DNA của người sáng lập. Đây là thứ quan trọng nhất của Thanh Hòa mà Hỏa Chủng luôn tìm kiếm, thế nhưng Thanh Hòa chưa bao giờ công bố ra ngoài.
Giờ khắc này, rốt cục lão Lý cũng tìm được tóc của Nhâm Tiểu Túc.
Mọi người bỗng nhiên thấp thỏm không yên, cứ như một đám học sinh chờ điểm thi vậy.
Hoàng Hiểu Vũ lên tiếng:
- Lão Lý, ngươi có nhìn rõ không. Đây thật sự là tóc của hắn?
- Chắc chắn, vừa rồi ta không nháy mắt chút nào…
Lão Lý ung dung nói:
- Đi thôi, quay về tổng bộ Thanh Hòa. Đây mới là chuyện quan trọng.
- Nếu người chúng ta muốn tìm là hắn thì sao?
Trương Thanh Khê yếu ớt nói:
- Nhâm Tiểu Túc mạnh mẽ vượt xa dự liệu của chúng ta.
Hơn nữa lại xem quyền thế như cặn bã.
Ta đề nghị các vị suy nghĩ kỹ một chút.
Nếu thật sự là hắn thì chúng ta nên đối xử thế nào…
...
Ban đêm, Tần Sanh đi tìm Chu Nghênh Tuyết:
- Chúng ta đã an bài lại chỗ ở cho các ngươi.
Nơi đó bí mật hơn chỗ này, lại gần Thanh Hòa hơn một chút.
Dù sao thì hiện tại chỗ ở của đám Chu Nghênh Tuyết cũng là của gia đình Dương Thụy Lâm, thành viên nòng cốt trong Thanh Hòa.
Lúc trước vì để che giấu tai mắt của người khác mới làm như vậy.
Bây giờ mọi chuyện đã xong, không thể để cả nhà Dương Thụy Lâm tiếp tục ở lại khách sạn nữa.
Cho nên La Vân Nhàn trực tiếp nhường biệt thự của mình cho đám Chu Nghênh Tuyết.
Dù sao trong kế hoạch của họ, rất nhanh Kỵ Sĩ sẽ rời khỏi Lạc thành.
Có điều Chu Nghênh Tuyết lại nghi ngờ nhìn Tần Sanh, hỏi:
- Sao ngươi lại tới đây? Lão gia nhà ta đâu?
Tần Sanh ngừng chút rồi nói:
- Hắn đi với Dương Tiểu Cận rồi.
Không ai nói ngươi biết hả?
Sau đó Tần Sanh thấy sắc mặt đang tươi cười của Chu Nghênh Tuyết như bị sét đánh.
- Ôi chao!
Chu Nghênh Tuyết nổi giận:
- Sao tự nhiên đi, đi đâu? Không nói tiếng nào hết vậy, hắn có nhớ hắn còn một nha hoàn ở đây không!
Tần Sanh vô tội:
- Ta…
Chu Nghênh Tuyết không kịp nghĩ nhiều, tiếp tục tức giận:
- Có vợ liền quên nha hoàn.
Bộ nha hoàn không quan trọng hả? Ấy, cơ mà cũng phải nói trước một tiếng chứ! Thật là quá đáng mà!
Tần Sanh chạy trối chết…
Lúc Chu Nghênh Tuyết nổi giận, Tần Sanh đột nhiên cảm thấy nữ nhân này nguy hiểm vô cùng, hù tới tóc gáy hắn dựng đứng cả lên, phảng phất như hàng rào sắp bị hủy diệt tới nơi vậy.
Tần Sanh cũng không rõ vì sao hắn có cảm giác này.
Đương nhiên Tần Sanh không biết, bây giờ Chu Nghênh Tuyết thật sự có năng lực để phá hủy cả một hàng rào…
Đám Vương Vũ Tri thấy Chu Nghênh Tuyết về phòng thì nhanh chóng cúi đầu ôn tập, sợ vị tiểu tỷ tỷ này giận chó đánh mèo với họ.
Lúc ăn cơm vào buổi tối, đám Vương Vũ Tri không ngừng thay đổi sắc mặt.
Chỉ sợ trong lúc làm đồ ăn, Chu Nghênh Tuyết đã bỏ hết muối trong nhà vào món ăn…
Ba ngày sau, Trương Thanh Khê đại diện Kỵ Sĩ tuyên bố rời khỏi tập đoàn Thanh Hòa.
Chuyện này được tạp chí hi vọng tuyên bố, cho nên phạm vi truyền bá rất lớn.
Sau việc này, trong tập đoàn Thanh Hòa chỉ còn lại Hứa Khác là thành viên của Kỵ Sĩ, phảng phất như hai bên đã bất hòa.
Trước đó, các tập đoàn khác đã nhận ra sự rạn nứt của hai bên.
Hiện tại mọi chuyện được tuyên bố chẳng khác nào suy đoán của họ.
Bất quá các tập đoàn vẫn tương đối cẩn thận, loại chuyện được thông báo rộng rãi này chưa chắc tin được.
Ngay sau đó, Trương Thanh Khê dẫn mọi người trong Kỵ Sĩ hội họp với đám Ngô Định Viễn rồi biến mất trong rừng.
Bấy giờ, các tập đoàn mới bắt đầu sợ hãi, họ sợ Kỵ Sĩ sẽ trả thù mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận