Đệ Nhất Danh Sách

Chương 777: Phụ Trợ Tâm Lý


Trước khi gặp lại tiên sinh kể chuyện, suy nghĩ của Nhâm Tiểu Túc về AI là, tuy hắn không thích nhưng vẫn tốt cho việc duy trì trị an, mà hắn cũng không có ý định sinh hoạt tại Vương thị nên chẳng quan tâm lắm.
Bây giờ, tiên sinh kể chuyện lại muốn rời khỏi nơi này vì AI.
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ hỏi:
- Nghiêm trọng vậy à?
Tiên sinh kể chuyện giận dữ:
- Ta tưởng thị trấn sẽ không có camera. Không ngờ Vương thị cũng lắp luôn ở đây. Vì vậy mà tư liệu sống không dám cung cấp tin tức cho ta nữa, sự nghiệp kể chuyện của ta cũng vì thế mà chấm dứt luôn.
Nhâm Tiểu Túc nhất thời cạn lời. Cái gì mà tư liệu sống, ngài cứ nói là người báo tin không được à.
Trước kia Nhâm Tiểu Túc đã phát hiện tiên sinh kể chuyện không đơn giản. Bằng không vì sao ông ấy nắm bắt tin tức nhanh như thế được. E rằng còn nhanh hơn rất nhiều so với đại đa số hệ thống tình báo nữa ấy chứ… Điều này chẳng lẽ là nhờ “tư liệu sống”?
Hơn nữa, lần trước Dương An Kinh tới đây cũng là tiên sinh kể chuyện để Tiểu Lộc tới mật báo cho hắn. Điều này chứng tỏ ông ấy quen biết Dương An Kinh.
Nhâm Tiểu Túc nhìn tiên sinh kể chuyện hỏi:
- Ngài ở thị trấn này đã bao nhiêu năm rồi, nói chuyển liền chuyển à?
Tiên sinh kể chuyện thảo dài:
- Đã ở hơn 10 năm rồi, cũng có luyến tiếc nhưng không chuyển thì đợi khi Vương thị quản lý nơi này chặt hơn sẽ không tha cho chúng ta.
- Ngài tính đi đâu chưa?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Tiên sinh kể chuyện lắc đầu:
- Vẫn chưa nghĩ ra.
- Ta tính thế này…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Nhìn tướng mạo của ngài…
Tiên sinh kể chuyện ngắt lời:
- Tới Tây bắc?
- Đúng, Tây bắc.
Nhâm Tiểu Túc không cảm thấy chột dạ vì chuyện xấu bị vạch trần. Hắn không ngờ tiên sinh kể chuyện đã nhận ra câu cửa miệng của đại lừa dối.
Dương Tiểu Cận im lặng quay đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc. Nàng cảm thấy ma tính của đại lừa dối cũng mạnh quá rồi, lây bệnh cho cả Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Sao ngài biết ta nói tới Tây bắc?
Tiên sinh kể chuyện tức giận:
- Mấy năm nay đại lừa dối xem mệnh cho ta hơn cả chục lần. Lần nào cũng bảo tới Tây bắc đi, không chút mới lạ gì cả. Đương nhiên ta cũng có nghĩ tới chuyện này, thế nhưng ta vẫn muốn xem hiện giờ đi tới đâu là an toàn nhất.
Vào lúc nào, một đám người đẩy cửa quán rượu bước vào. Tiên sinh kể chuyện xoay người đi vào bên trong quán rượu, cứ như không quen biết Nhâm Tiểu Túc vậy.
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn người vừa tới. Đối phương là một thiếu niên, khác khí nói với hắn và Dương Tiểu Cận:
- Chào ngài, ta là Vương Nhuận, phụng mệnh tới đón ngài vào hàng rào. Chỗ ở đã được sắp xếp xong. Buổi tối còn có tiệc.
Người trẻ tuổi nói chuyện khác khí nhưng khí thế cường đại, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhưng tạo nên cảm giác áp bách cho người đối diện.
Nhâm Tiểu Túc tỉ mỉ dáng giá đối phương. Hắn cảm thấy khả năng cao người này là siêu phàm giả, Vương Nhuận tạo cho hắn cảm giác như ngự tiền thị vệ trong chuyện xưa mà tiên sinh kể chuyện từ thuật lại.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận chỉ vừa tới nơi này. Lúc tới họ cũng không đụng mặt người của Vương thị. Sao đối phương lại biết hai người họ tới đây, hơn nữa còn rất nhanh đi tới quán rượu nữa?
Chỉ sợ đây là công lao của AI rồi.
Nhâm Tiểu Túc đứng dậy:
- Đi thôi.
Nhâm Tiểu Túc tới đây là vì đã hẹn với Dương An Kinh, những chuyện khác hắn không để ý.
Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận đã thương lượng với nhau rồi. Sau khi làm xong ba chuyện sẽ lập tức quay về Tây bắc, không quan tâm thị phi ở Trung Nguyên, một lòng xây dựng Tây bắc hùng mạnh….
Lúc trước, Nhâm Tiểu Túc còn lo khí hậu Tây bắc ác liệt, Dương Tiểu Cận không muốn tới. Chung quy nơi đó vẫn cực khổ hơn ở Trung Nguyên nhiều.
Thế nhưng Dương Tiểu Cận bảo nàng không để ý đâu.
Một chiếc xe đợi sẵn bên ngoài quán rượu, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận leo lên xe, xe lập tức lên đường tiến vào hàng rào.
Bấy giờ, Vương Thánh Tri đã sớm chờ tại trung tâm hành chính của hàng rào 61.
Đây là lần đầu tiên Nhâm Tiểu Túc tới đây sau chuyện thường xuân. Cho tới hiện tại, trong giới siêu phàm giả vẫn không ai biết thường xuân bị tiêu diệt bằng cách nào, đây trở thành một trong những chuyện khó lý giải của cả giới.
Có người nói thường xuân đã thành tinh, biến thành người đi tới nhân gian. Cũng có người nói thường xuân đã bị cao thủ Vương thị giải quyết. Lời đồn gì cũng có đủ cả….
Thế nhưng chỉ có số ít người mới biết, năng lượng của thường xuân đã bị Chu Nghênh Tuyết hấp thụ hết. Ví dụ như khi đối mặt với Chu Nghênh Tuyết, La Lam một mực khách khí…
Sau khi vào hàng rào, xe việt dã chạy trên đại lộ rộng dài. Nhâm Tiểu Túc nhìn qua cửa sổ thì những nơi xe chạy qua, người đi đường đều tự động cúi đầu, dường như chẳng dám nhìn thẳng.
Nhâm Tiểu Túc nói với Vương Nhuận đang ngồi ở ghế lái phụ:
- Sao sắc mặt họ có vẻ vội vàng vậy, đang muốn đi đâu thế?
Vương Nhuận đáp:
- Hiện tại là đầu giờ chiều, hẳn họ đang trên đường tới chỗ làm sau khi ăn cơm xong.
Nhâm Tiểu Túc hỏi lại:
- Nghe nói mọi người ở đây đều có việc làm, có cơm ăn?
Vương Nhuận có phần kiêu ngạo đáp:
- Đúng thế, trong này không ai phải chịu đói cả. Cuộc sống mọi người rất phong phú. Hai tháng nay trong cả hàng rào chỉ có hai vụ phạm tội thôi.
- Công việc là do họ tự chọn hay sao?
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Hàng rào phân, nhân viên công tác sẽ ghi nhận lại thông tin cá nhân của họ vào hệ thống. Sau đó AI sẽ tự phân ra…
Vương Nhuận đáp:
- Nếu người bị phân việc không thích không việc đó thì sao?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.
- Phương pháp phân việc dựa vào logic lý tính dựa trên khả năng của họ.
- Ta hỏi là, nếu họ không thích thì sao…
Nhâm Tiểu Túc lặp lại. Không ít người nhìn rất thích hợp làm việc hậu cần nhưng hết lần này tới lần khác lại muốn làm công việc có tính khiêu chiến hơn. Vậy họ nên lựa chọn thế nào?
Hơn nữa, trong hoàn cảnh thế này, e rằng sẽ không có các nghề nghiệp như tác giả, họa sĩ, điêu khắc gia, triết học gia cùng các công việc mang tính nghệ thuật tồn tại. Tuy những thứ này không mài ra cơm ăn được nhưng… những thứ tưởng chừng vô dụng này lại là cơ sở phát triển cơ bản nhất của con người.
Tuy Nhâm Tiểu Túc không quá thích những người làm trong lĩnh vực nghệ thuật nhưng nếu hoàn toàn loại bỏ, hắn vẫn biết như vậy là không đúng.
Cho nên Nhâm Tiểu Túc mới hỏi Vương Nhuận, nếu những người đó không thích công việc được phân thì sao.
Vương Nhuận suy nghĩ rồi trả lời:
- Trong hàng rào có đoàn đội chuyên về mảng tâm lý. Nếu có người không thích, họ sẽ được phụ trợ tâm lý.
- Phụ trợ tâm lý?
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt.
Không biết vì sao, khi nghe tới bốn chữ này hắn bỗng cảm thấy sởn gai ốc nhưng lại không cách nào hình dung vì sao lại thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận