Đệ Nhất Danh Sách

Chương 730: Đồ Phổ Cấp Hoàn Mỹ

Trình Vũ nhìn Nhâm Tiểu Túc chuẩn bị dẫn đám Dương Tiểu Cận rời đi thì có phần nghĩ không rõ đối phương đang muốn làm gì.
Vì sao cắm trại ở đây lại không khác nào chờ chết?
- Nghĩa là sao?
Trình Vũ hỏi.
- Có phải nơi này được Hỏa Chủng thiết kế không?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Đương nhiên, trừ họ ra thì còn ai?
Trình Vũ trả lời.
- Vậy Hỏa Chủng muốn làm gì?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Hỏa Chủng muốn, đương nhiên là gen mẫu của siêu phàm giả rồi!
Cho nên, sau khi nhện khổng lồ tập kích đột ngũ của họ, người của Hỏa Chủng lập tới tới thu thập gen.
Mà lần này, đội ngũ vốn đã có thương vong thảm trọng, bây giờ mà dừng lại đây, e rằng rất nhanh người của Hỏa Chủng cũng sẽ tới.
Đây không phải suy đoán không có căn cứ mà là sự thật hiển nhiên.
Ở đây không ai là người ngu, Nhâm Tiểu Túc chỉ nói một câu họ đã kịp phản ứng.
Cả đám không quan tâm bản thân bị thương thế nào mà đồng loạt đứng dậy.
Dương Tiểu Cận yên lặng nhìn một màn này, nếu lần ở Cảnh sơn trước, đám tư quân chịu nghe lời Nhâm Tiểu Túc khuyên thì chắc không tới mức đoàn diệt.
Không đúng, không phải đoàn diệt, Hứa Hiển Sở vẫn còn sống.
Lúc chuẩn bị rời đi, Vương Uẩn dẫn người tới bên cạnh rừng cây để làm gì đó.
Bất quá mọi người không thấy họ làm gì mà thôi.
Trình Vũ hiếu kỳ:
- Ta thấy vừa rồi các ngươi có cầm lựu đạn, đây là muốn làm gì?
Vương Uẩn cười nói:
- Đương nhiên để lại chút kinh hỷ cho đám người Hỏa Chủng rồi.
Con đường Nhâm Tiểu Túc chọn có hơi lệch hướng so với kế hoạch.
Nơi này cũng không đi thẳng tới trung tâm Thánh sơn vì tránh đụng độ người của đối phương.
Đi không được bao xa thì những người vẫn không tin Nhâm Tiểu Túc bỗng nghe tiếng nổ mạnh ở phía sau.
Hẳn là số lựu đạn được Vương Uẩn để lại đã bị Hỏa Chủng dẫn nổ.
Lúc này, mọi người không khỏi vui mừng, may mà họ rời đi sớm, bằng không đội ngũ chắc chắn sẽ giảm quân số.
Trình Vũ tìm một nơi cản gió ngồi xuống.
Một thương binh bỗng nói:
- Các vị có không ít người đều là siêu phàm giả.
Kỳ thật, dù có đối đầu chính diện với binh sĩ Hỏa Chủng, các vị cũng chưa chắc phải sợ họ.
Chỉ là các vị không nguyện ý xuất lực mà thôi.
Chúng ta chưa đi tới nội địa Thánh sơn đây.
Ta tính toán hẳn còn khoảng hai ba ngày đi đường nữa lận.
Hiện tại quân số chúng ta giảm mạnh, đây cũng không phải chuyện tốt gì với các vị, đúng không?
Một người thả đồng đội bị trọng thương xuống đất.
Thương binh thở hổn hển như sắp chết tới nơi vậy.
- Hôm nay bị thương là họ, ngày mai bị thương có thể là chúng ta.
Tới nơi không có người hỗ trợ này, bị thương chỉ có một kết cục là chết…
Một người trung niên nói.
- Ủ rũ cái gì…
La Lam bĩu môi:
- Cũng vì lợi ích mà tới thôi, nói cứ như mình là liệt sĩ không bằng.
Mặc kệ La Lam nói thế nào cũng không thể thay đổi sự thật này.
Dù mọi người tới từ các thế lực khác nhau nhưng ai cũng có mục đích giống nhau cả.
Những người khác chết cũng đã khiến tâm tình mọi người hạ thấp một cách khó hiểu.
Đột nhiên, âm thanh cung điện vang lên trong đầu Nhâm Tiểu Túc:
“Nhiệm vụ: Để thương binh thấy được hi vọng.”

Nhâm Tiểu Túc nhíu mày.
Sao nhiệm vụ này không rõ ràng tí nào hết, cho họ thấy được hi vọng là hi vọng gì?
Nhâm Tiểu Túc nhìn qua đám thương binh, lại nhìn La Lam.
Sau đó đột nhiên lấy một bình Hắc dược ra, đổ lên miệng vết thương của La mập:
- Đây là phương thuốc tổ truyền của nhà ta.
Vừa rồi La Lam trúng đạn nhưng bây giờ vết thương của hắn đã khép miệng.
Chỉ cần chờ thêm tám giờ nữa, hắn có thể cử động như bình thường.
Sau hai ngày, vết thương sẽ khỏi hẳn.
Mọi người nghe xong lập tức nhìn về phía La Lam.
Quả nhiên vết thương trên đùi La Lam đã không chảy máu nữa.
Vừa rồi, có người thấy Nhâm Tiểu Túc lén bôi thuốc cho La Lam, thế nhưng họ không ngờ thuốc này lại thần kỳ tới thế.
Hai mắt mọi người sáng lên, sau đó họ thấy Nhâm Tiểu Túc lần nữa cất Hắc dược vào trong túi quần.
Đám Trình Vũ buồn bực nói:
- Ngươi lấy thuốc không phải để mọi người dùng à, sao lại cất rồi?
- À…
Nhâm Tiểu Túc giải thích:
- Ta lấy ra để các ngươi nhìn thôi.
Trình Vũ:
- ???
Thương binh:
- ???
Trong lý giải của Nhâm Tiểu Túc, nhiệm vụ cung điện tuyên bố chỉ bảo hắn giúp đồng đội thấy được hi vọng.
Bây giờ họ đã thấy được rồi đó, tuy chỉ là liếc mắt nhìn mà thôi.
Cung điện nói:
“Nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng đồ phổ cấp hoàn mỹ!”
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt.
Hắn thầm nghĩ, nếu tiêu chuẩn nhận thưởng liên quan tới độ hoàn thành, có phải cung điện cũng thấy hắn đang làm rất tốt không…
Trong nhất thời, Nhâm Tiểu Túc có phần đoán không ra rốt cục cung điện muốn hắn làm gì…
Bất quá, dù thế nào đi nữa được thưởng đồ phổ cấp hoàn mỹ là thứ đã lâu lắm hắn chưa có được!
Nhâm Tiểu Túc nhớ tới kỹ năng triệu hóa người chết của La Lam kia.
Kỹ năng này thật sự khiến hắn chờ mong vô cùng.
Ở thời đại này, mạng sống chẳng khác nào cỏ dại không đáng tiền.
Bằng hữu vừa trò chuyện với ngươi một phút trước, chỉ trong chớp mắt, nguy hiểm hàng lâm và cướp họ đi.
Có lẽ, sau khi trở thành ánh kim quang sau lưng hắn sẽ khiến họ mất đi tự do.
Thế nhưng đây là kỹ năng duy nhất mà Nhâm Tiểu Túc từng thấy có thể giúp người khác sống theo một cách khác.
Hơn nữa, những chiến hữu đã chết kia của La Lam rõ ràng vẫn còn suy nghĩ riêng kia mà.
Vì tinh thần lực của La Lam có giới hạn nên không cách nào triệu hồi những kim ảnh đó trong thời gian dài.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc thì khác, hắn làm được!
Hẳn La Lam cũng rất thật lòng với những chiến binh đó nên mới thức tỉnh năng lực như vậy.
Năm lực siêu phàm là một dạng sức mạnh tinh thần được thể hiện ra bên ngoài.
Khi Nhâm Tiểu Túc chuẩn bị sử dụng kỹ năng này với La Lam, hắn bỗng do dự.
Vì Nhâm Tiểu Túc biết La Lam là một tên chuyên giả heo ăn thịt hổ.
Trên người đối phương nhất định có rất nhiều kỹ năng cấp đại sư trở nên.
Lỡ mà hắn không rút trúng năng lực siêu phàm nọ thì sao?
Cuộc sống đâu thể như ý, lần nào cũng hợp ý hắn được? Trước kia hắn từng rút được năng lực siêu phàm.
Nói không chừng là do Nhan Lục Nguyên ước nguyện mà thành.
Bây giờ không nhận được sự may mắn từ thằng bé, hắn nhất định phải thận trọng hơn.
Nhâm Tiểu Túc nhìn La Lam, nghĩ thầm, có phải hắn nên phế bỏ những kỹ năng cấp đại sư khác của La Lam rồi hãy dùng đồ phổ không?
Mà phế thế nào đây, đánh gãy tay chân hả?
La Lam phát hiện Nhâm Tiểu Túc đang nhìn mình, hắn bỗng cảm thấy trong lòng có chút bồn chồn, có cảm giác chẳng lành.
Kết quả, lúc này cung điện lại nói:
“Dùng ba đồ phổ cấp kỹ năng sẽ học được một kỹ năng theo yêu cầu của ký chủ.”

Hai mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên, tuy dùng ba đồ phổ có hơi phí nhưng để đổi lấy năng lực siêu phàm của La Lam thì loại lãng phí này hoàn toàn đáng giá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận