Đệ Nhất Danh Sách

Chương 861: Đều Nên Đi Đại Hưng Tây Bắc A!

- Nhanh, mau đi cùng ta…
Kỷ Nhất cao giọng nói:
- Có người yểm hộ chúng ta, không phải sợ!
Thế nhưng khi Kỷ Nhất quay đầu lại thì phát hiện đám sinh viên đã sợ tới choáng váng.
Mọi rợ xuất hiện đã đủ khiến người ta kinh hoàng.
Mà đám sinh viên này lại được bản vệ kỹ càng, chưa từng thấy máu bao giờ.
Số sinh viên từng bị nhốt một chỗ với Nhâm Tiểu Túc là sinh viên năm nhất, khi đạo tặc tiến vào đại học, sinh viên năm tư đã được thầy cô sơ tán đi cả rồi.
Cảnh mọi rợ chết trước mắt khiến có người còn không nhức chân lên được.
Tiền tuyến khác xa những gì họ tưởng.
Lúc trước họ nghĩ bản thân chỉ tới đưa vật tư và biểu diễn văn nghệ là được.
Nói không chừng còn được làm vài việc vặt, sau đó quay về Lạc thành kể lại mọi thứ như một chiến tích.
Thế nhưng giờ khắc này, họ đột nhiên ý thức được chưa chắc họ có thể trở về.
Kỷ Nhất vừa nhìn tất cả mọi người bất động, lập tức nóng nảy, hắn nhanh chóng xoay người rống to với tất cả mọi người:
- Đừng đứng đực mặt ra nữa, nhanh chóng chạy đi!
Nghe tiếng gào to này, đám sinh viên bừng tỉnh, mấy trăm sinh viên bắt đầu chạy.
Bấy giờ mọi rợ chặn giết họ đều đã chết sạch, mà tay súng bắn tỉa cũng chuyển mục tiêu sang kho vũ khí.
Cứ địa có quy trình quản chế súng ống, bất kỳ ai vào cũng phải đưa vũ khí cho binh sĩ nhập kho.
Theo đạo lý, sau khi chiến tranh binh sĩ nơi này đều phải có súng bên người nhưng chẳng biết vì sao chế độ quản lý lại không thay đổi, vì vậy mới chôn một tai họa ngầm dẫn tới ngày hôm nay.
Lúc trước mọi người tụ tập xem biểu diễn văn nghệ, hiện tại đồng loạt rời đi hiển nhiên sẽ có hỗn loạn rồi.
Mấy trăm mọi rợ tiến vào cứ địa, phân thành các tiểu đội để phân tác lực chú ý của binh sĩ.
Mà binh sĩ chủ lực đều chạy về phía kho đạn dược, tốc độ cao hơn bộ binh bình thường một chút.
Binh sĩ Hỏa Chủng thấy tình huống này thì nhất thời nóng nảy, tiền tuyến vừa truyền tin mọi rợ biết sử dụng vũ khí nóng.
Hiện tại nếu chúng đoạt được kho vũ khí, họ sẽ phải dùng tay chân đi đánh nhau với mọi rợ có súng trường
Bấy giờ một vài binh sĩ chạy về ký túc xá, một người nói:
- Hiện tại ai cũng chạy tới kho vũ khí, dù chúng ta đi tới cũng không lấy được súng đâu.
Các người theo ta, tới chỗ tháp canh!
Quan quân đột nhiên nhớ binh sĩ tháp canh tuy đã chết nhưng súng vẫn còn a!
Cùng lúc đó, hơn 10 mọi rợ đột nhiên tràn vào, ý định muốn chiếm giữ tháp canh.
Binh sĩ bị mọi rợ cầm rìu chặn đường đáy lòng u ám, xong đời rồi!
- Các ngươi đi những hướng khác, ta tới ngăn lại bọn họ…
Quan quân nghĩ đẳng cấp mình cũng là T3, liều chết hẳn có thể giúp đỡ các binh sĩ tranh thủ một ít thời gian.
Tuy hắn sẽ chết nhưng các binh sĩ có thể lấy được súng ống, nói không chừng còn có thể cầm cự đôi chút.
Vào lúc cần thiết quan quân Hỏa Chủng sẽ hi sinh vì binh sĩ, bình dân, người không liên quan… đều được.
Các binh sĩ không nhiều lời, quyết đoán bỏ lại quan quân, ý định vượt qua mọi rợ tiến đến tháp canh.
Nhưng mà dị biến phát sinh, không đợi quan quân Hỏa Chủng cùng mọi rợ đánh nhau.
Hai mọi rợ trúng đạn ngã xuống.
Trên người quan quân bị máu bắn lên, bất quá hắn may mắn phản ứng kịp:
- Tay súng bắn tỉa! Là hai tay súng bắn tỉa trên núi Đại Thạch!
Phải biết cứ địa không có tay súng bắn tỉa, hiện tại súng bắn tỉa đều được điều tới tiền tuyến.
Hiện tại có hai tay súng bắn tỉa đồng thời nổ súng, vậy nhất định là người ở Đại Thạch kia!
Nghĩ tới đây quan quân phấn khởi, hắn vui không vì chính mình có thể sống sót, ngược lại cao giọng hô to:
- Hai vị không cần lo cho ta, mong hai vị hãy trợ giúp kho vũ khí, giúp chúng ta lấy được súng!
Báo cáo ở Đại Thạch Sơn của P5092 đã được đưa tới cho toàn quân.
Quan quân Hỏa Chủng hiểu rõ công lao to lớn của hai tay súng bắn tỉa, họ là cao thủ trong cao thủ, có thể chính diện chém chết hơn 40 mọi rợ cùng một lúc!
Người như vậy đột nhiên xuất hiện trong căn cứ là ông trời tại phù hộ Hỏa Chủng!
Chỉ là, quan quân Hỏa Chủng đoán chừng đã sai lầm.
Nhâm Tiểu Túc và hắn cách nhau khá xa, Nhâm Tiểu Túc thông qua kính ngắm chỉ thấy quan quân mở miệng nói gì đó nhưng không nghe được…
Trong hoàn cảnh ầm ĩ này, dù chỉ cách xa nhau mấy trăm mét cũng nghe không rõ đối phương nói cái gì.
- Thằng này nói cái gì vậy?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Hắn bảo chúng ta trợ giúp Hỏa Chủng đoạt súng trong khi…
Dương Tiểu Cận nhìn vào kính ngắm:
- Ta biết chút khẩu ngữ.
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc, vị cô nương bên cạnh hắn chẳng khác nào một cái bảo tàng, cái gì cũng biết một chút?
Hắn thầm nói:
- Còn cái gì ngươi không biết không?
- Ta không biết nấu cơm…
Dương Tiểu Cận vừa nói vừa chuyển họng súng sang kho vũ khí.
Họ cách kho tầm 1.2 ki lô mét !
Thế nhưng câu nói này vào tai Nhâm Tiểu Túc khiến hắn thật muốn bốc hỏa.
Rõ ràng trù nghệ cô nương này là cấp đái ư, không muốn nấu cứ nói thẳng đi, chơi trò giả bộ làm gì!
Bất quá bây giờ không phải thời điểm xoắn xuýt cái này, Nhâm Tiểu Túc lãnh tĩnh nói:
- Ta tới cứu người, đánh lén những mọi rợ du kích đó, ngươi giúp đỡ kho súng bên kia.
- Được..
Dương Tiểu Cận lên tiếng kinh hô:
- Có biến.
Nhâm Tiểu Túc nhất thời quay đầu nhìn về phía khi súng ống đạn được.
Mắt thấy mọi rợ nhanh chóng đánh về phía kho đạn, cửa kho mở rộng, sau đó… một chi binh sĩ bí mật xông ra!
Không ai biết chi đội núp trong kho vũ khí từ lúc nào.
Tựa như một chi đội ẩn giấu trong trận chiến núi Đại Thạch vậy!
Giống như đúc!
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên nhớ người phụ trách cứ địa từng nói, hội diễn văn nghệ đêm nay là P5092 yêu cầu, muốn để binh sĩ thư giãn.
Thế nhưng loại người như P5092 sao có thể rảnh rỗi làm nhiều chuyện như vậy.
Rõ ràng đối phương đã đoán được tình cảnh này!
Cho nên, từ lúc vừa mới bắt đầu Hỏa Chủng đã biết mọi rợ đang ẩn tàng lực lượng trong rừng.
Mà chi đội đặc chủng chia ra hai nhóm, một đi theo P5 tới Đại Thạch Sơn, một cái ẩn núp trong chỗ tối.
Nói thật, đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy loại người như P5092 không tới Tây bắc thì thật uổng…
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc bỗng có phần hiểu được đại lừa dối, hết thảy nhân tài đều nên tới Tây bắc, Tây bắc mới là cõi về tốt nhất của họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận