Đệ Nhất Danh Sách

Chương 897: Tản Sáng

"Các ngươi lui lại đi, ta tranh thủ một ít thời gian cho các ngươi…"
Khi Nhâm Tiểu Túc nói như vậy với binh sĩ tiền tuyến Hỏa Chủng, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn cuồng vọng đến cực điểm.
Đối phương có hơn bảy mọi rợ tinh nhuệ, dù Siêu phàm giả tới nơi này cũng bị tầng tầng lớp lớp mọi rợ làm cho kiệt lực tới chết.
Thế nhưng không biết vì cái gì, tất cả mọi người đều cảm thấy khi đối phương nói những lời này lại vô cùng thong dong và thản nhiên.
Đúng là làm cho người ta có cảm giác không thể nào nghi vấn.
Trong khi nói chuyện, một mọi rợ thừa dịp Nhâm Tiểu Túc phân tâm mà cầm rìu chém Nhâm Tiểu Túc.
Kết quả không đợi hắn đi đến trước người Nhâm Tiểu Túc thì một viên đạn bắn lén đã đánh nát đầu mọi rợ.
Đám mọi rợ thấy chiến hữu đã chết, không chỉ không sợ hãi, ngược lại càng thêm nhiều mọi rợ bao vây Nhâm Tiểu Túc.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc vẫn như cũ bình tĩnh tự nhiên nói với binh sĩ sư đoàn số 7:
"Ta có giấy chứng nhận của P5 sư đoàn số 3, báo cho trưởng quan các ngươi, sư đoàn số 3 ở hậu phương cách nơi này mười lăm ki lô mét đã xây dựng xong phòng tuyến, chỉ cần thối lui đến chỗ đó các ngươi sẽ tạm thời được an toàn."

Các binh sĩ nghẹn họng trân trối nhìn Nhâm Tiểu Túc.
Đơn giản là vì trong khi Nhâm Tiểu Túc nói chuyện thì Mặt nạ bạc vẫn luôn ở xung quanh hắn chiến đấu với mọi rợ.
Dưới sự yểm hộ tỉ mỉ của Tay súng bắn tỉa, không một mọi rợ nào có thể tiếp cận Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:
"Thất thần làm cái gì, đi a."

Vừa dứt lời, một cái rìu bay qua biển người chém về phía lưng Nhâm Tiểu Túc.
Binh sĩ Hỏa Chủng vừa định lên tiếng nhắc nhở thì thấy Nhâm Tiểu Túc điềm nhiên như không có việc gì quay lại tiếp lấy rìu, còn tiện tay ném trở về, bổ một lên ót một mọi rợ!
"Nhanh báo cáo chuyện nơi đây cho trưởng quan các ngươi.
Nói cho hắn biết, nhóm mọi rợ này ta tiếp quản…."

Nhâm Tiểu Túc nói.
Các binh sĩ Hỏa Chủng đều chấn kinh.
Bọn họ không phải binh sĩ sư đoàn số 3, chưa từng chiến đấu với Nhâm Tiểu Túc nên không biết Nhâm Tiểu Túc hung hãn thế nào.
Trước kia bọn họ từng nghe nói danh hào Mặt nạ bạc, nghe nói đối phương có thể công phá thành, biệt danh người hủy diệt hàng rào, nổi danh cùng Ác Ma Thì Thầm.
Nhưng không tận mắt trông thấy thì thật sự rất khó cảm nhận được thực lực kinh khủng ẩn dấu dưới danh hiệu đó.
Hiện tại, đối phương ở trong chiến trường lại thong dong vô cùng, so với hình thành khẩn của binh sĩ thì càng thêm tươi sáng và rõ nét.
Không biết vì cái gì, mọi người bỗng nhiên cảm thấy có chút an tâm.
Lúc này máy truyền tin vang lên thanh âm của P5067:
"Lùi lại! Làm theo hắn nói, lùi lại!"
Nói xong, toàn bộ sư đoàn số 7 bắt đầu rút lui.
Nhâm Tiểu Túc nhìn xem một màn này thì yên lòng, bắt đầu điều khiển lão Hứa đại khai sát giới, trợ giúp binh sĩ Hỏa Chủng thoát khỏi sự dây dưa của quân đoàn viễn chinh.
Đổi lại là những siêu phàm giả khác, quân số của quân đoàn viễn chinh đủ để tiêu hao tinh thần lực của tuyệt đại bộ phận Siêu phàm giả.
Nhưng với Nhâm Tiểu Túc mà nói tinh thần lực của hắn lại như không có giới hạn.
Thế nhưng do lão Hứa và Nhâm Tiểu Túc chỉ có sức hai người, khó lòng thu hút hết sự chú ý của mọi rợ.
Vì thế vẫn có rất nhiều mọi rợ truy sát theo sư đoàn số 7.
"Vẫn không được?"
Nhâm Tiểu Túc cười cười:
"Đổi chiến thuật."

Nói xong, lão Hứa cầm đao bắt đầu xông vào giữa quân đoàn viễn chinh.
Bấy giờ, lão Hứa không sợ lần nữa sẽ bị đạn bắn trúng mi tâm.
Tuy sự đau đớn trong quá trình chiến đấu đều truyền hết về cho Nhâm Tiểu Túc nhưng hắn đã sớm quen rồi.
Mà loại thói quen này để có được hắn đã trả không ít máu và nước mắt.
Đối mặt mọi rợ, lão Hứa sẽ không chết, nó căn bản sẽ không để mọi rợ dùng rìu bổ trúng mi tâm chính mình, nếu bị vậy thì quá ngu xuẩn rồi.
Khi lão Hứa xuyên phía sau quân đoàn viễn chinh.
Đám mọi rợ truy kích binh sĩ Hỏa Chủng bất đắc dĩ phải quay về.
Nếu để Mặt nạ bạc uy hiếp được quan chỉ huy phía sau thì xong đời.
Thế nhưng Mặt nạ bạc ở giữa quân đoàn viễn chinh chẳng khác nào một thuyền lá nhỏ giữa biển khơi tuy chập chờn bất định nhưng không ai có thể lật úp nó được.
Mặc kệ mọi rợ chém bao nhiêu rìu lên người nó, cũng không thể chém chết hắn được.
Từ từ, khi đối mặt lão Hứa, trong nội tâm mọi rợ thậm chí sinh ra một tia sợ hãi, bọn họ đang suy nghĩ đối phương có phải người bất tử không? Nếu không vì sao chém mãi lại chẳng chết.
Cuối cùng, lão Hứa lấy sức một mình kéo lùi mọi rợ truy kích binh sĩ Hỏa Chủng!
Về phần bản thể Nhâm Tiểu Túc, hắn vẫn có át chủ bài khác.
Lúc này, P5067 đang dẫn đội rút lui thỉnh thoảng dùng kính viễn vọng chú ý quan sát phía sau, xem thử tình hình chiến đấu phía bên Nhâm Tiểu Túc.
Kết quả, hắn rõ ràng phát hiện Mặt nạ bạc thật sự chém giết giữa đám người mà thiếu niên kia lại đứng ngoáy lỗ tai!
P5067 giơ kính viễn vọng nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
P5 tự nhận thực lực mình cũng không tệ lắm, gần như đạt tới tiêu chuẩn T5, xem như là người mạnh nhất trong toàn bộ hệ thống chỉ huy Hỏa Chủng.
Hắn cũng giao thủ với T5, hắn cảm thấy nếu bản thân được cải tạo gen lần nữa nói không chừng cũng có thể mạnh như vậy.
Cho nên, cho tới nay P5067 rất kiêu ngạo với giá trị vũ lực của mình.
Nhưng mà, hắn chưa bao giờ nghĩ có người có thể đem tới cho hắn sự rung động như lúc này.
Thiếu niên một thân một mình đối mặt mấy ngàn mọi rợ của quân đoàn viễn chinh lại đúng nhàn nhã ngoáy lỗ tai.
Loại rung động này thật sự như đánh thẳng vào linh hồn P5.
Rất nhiều binh sĩ Hỏa Chủng cũng quay đầu lại và nhìn thấy một màn này.
Binh sĩ gần đó thậm chí còn nghe được Nhâm Tiểu Túc cười nói với mọi rợ:
"Các ngươi cùng lên đi."

Binh sĩ Hỏa Chủng tuyệt vọng so với sự bình tĩnh tự nhiên của Nhâm Tiểu Túc lúc này thật sư như hai mảng màu sắc hoàn toàn đối lập.
Đám mọi rợ đối mặt với Nhâm Tiểu Túc đều phẫn nộ.
Đây là lần đầu tiên quân đoàn viễn chinh chịu phải sự khinh thường thế này.
Đối phương chiến đấu với họ lại dám đứng ngoáy lỗ tai.
Quá kiêu ngạo! Cũng quá khoa trương!
Nhâm Tiểu Túc vừa nhàn nhã đào lỗ tai vừa nói với mọi rợ:
"Các ngươi có biết không.
Kỳ thật ta rất thích một câu, bất kể là chính nghĩa hay tà ác thì là một cách thể hiện của hành động mà thôi.
Ta biết hoàn cảnh sinh tồn ở phương bắc của các ngươi đang thay đổi, cho nên các ngươi mới dời về phía nam.
Thế nhưng, các ngươi giết quá nhiều người, cho nên ta chỉ có thể giết các ngươi."

Nói qua, cũng không biết Nhâm Tiểu lấy đâu ra một cây súng máy hạng nặng thay cho Hắc đao.
Giữa tốc độ ánh sáng, Nhâm Tiểu Túc vừa ngoáy tai vừa tung hết hỏa lực, bắn hết sạch đạn trong súng máy!
"Kỳ thật ta cũng không ủng hộ Hỏa Chủng, các ngươi có biết không…"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ta luôn cảm thấy con người nên sống vì chiến tranh mình thay vì chiến tranh.
Chiến tranh chỉ là biện pháp bất đắc dĩ mà thôi.
Con người không nên được sinh ra vì chiến tranh.”

"Nhưng hôm nay ta cảm nhận được rất nhiều điều… "
Nhâm Tiểu Túc tiếp tục nói:
"Bởi vì khi thế giới này cần, bọn họ thật sự sẽ đứng ra.
Ta cảm thấy có những người này có thể sống lâu hơn một chút, tận mắt chứng kiến cảnh thắng lợi.
Đến lúc đó người Trung Nguyên chúng ta sẽ cho các ngươi phải chạy về phương bắc."

"Chúng ta muốn, dùng máu trả máu, ăn miếng trả miếng."

Mọi rợ là binh chủng tác chiến cận thân.
Một vài lúc chúng sẽ phóng rìu nhưng tốc độ phóng của chúng không nhanh bằng Nhâm Tiểu Túc.
Hơn nữa số lượng người trên chiến trường khá nhiều, đối phương không có cơ hội ném phi rìu, bằng không nếu Nhâm Tiểu Túc tránh thoát có thể sẽ ngộ thương chiến hữu của bọn họ.
Cho nên, khi Nhâm Tiểu Túc đối mặt tất cả quân đoàn viễn chinh, hắn có đủ năng lực và át chủ bài.
Kỹ năng ngoáy lỗ tai giống như thiên địch của mọi rợ.
Nếu đối mặt với bính sĩ tập đoàn, kỹ năng ngoáy lỗ tay thật sự không dùng được, vì đối phương có súng, kỹ năng này vô dụng với súng.
Thế nhưng là, quân đoàn viễn chinh thì khác.
Nếu sinh vật hoang dã có trật tự riêng thì giữa dã thú và dã thú, Nhâm Tiểu Túc chính là thiên địch của mọi rợ.
Trên chiến trường của thiếu niên và cả ngàn mọi rợ của quân đoàn viễn chinh, bầu trời dần phát ra một tầng ánh sáng, bình minh đã tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận