Đệ Nhất Danh Sách

Chương 806: Tâm Tư Của Vương Kinh

Dù là Lương Sách, Mạnh Nam hay Vương Kinh, họ đều chỉ sống trong hàng rào Khổng thị nên kỳ thật không quá hiểu chiến tranh bên ngoài thế nào.
Trong thế giới của họ, dường như chiến tranh chỉ là mấy câu chữ trên báo chí, vô cùng xa xôi với mình.
Mà bây giờ, lần đầu tiên họ gặp đào binh ở nơi hoang dã, thấy sự thảm thiết từ chiến tranh trên thân đám người này.
Điều gì khiến những binh sĩ tràn ngập nhuệ khí không muốn lên chiến trường?
Thậm chí còn bị dọa cho bể mặt mà không ngừng chạy trốn về phía nam.
Từ khi đó, mọi người liền hiểu rõ giới này sẽ phải thay đổi.
Vương Kinh luôn thầm cảm thán, loạn thế đã buông xuống rồi.
Sau đó, họ đó họ lại trải qua một cuộc điều tra gián điệp.
Binh sĩ tác chiến vác súng trên vai, đạn đã lên nòng trông cực kỳ mạnh mẽ.
Mà họng súng của những người này lại chỉ về phía họ.
Hết thảy những điều này đối với Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận bình thường như ăn cơm.
Nhưng với các bác sĩ quanh năm sống trong hàng rào thì có phần hơi tàn bạo.
Vừa rồi Nhâm Tiểu Túc thấy được một vị bác sĩ vừa trả lời câu hỏi vừa run, sợ trả lời không được sẽ bị kéo ra ngoài xử bắn.
Đoàn xe tiến vào hàng rào, Vương Kinh ngồi trên xe thở dài:
- Hiện tại ta không xác định được dẫn các ngươi tới Khổng thị đến cùng có đúng không?
Lương Sách:
- Đây không phải ngài sai, hà tất vì cái sai của người khác mà tự trách mình.
Vương Kinh nhìn Lương Sách, cười nói:
- Biểu hiện của ngươi rất tốt, trước kia chẳng qua ta thấy ngươi học khá ưu tú.
Thế nhưng lần này trải qua sóng to gió lớn ta mới nhìn ra bản chất quyết đoán của ngươi.
Không thể không nói biểu hiện Lương Sách xác thực không tệ.
Lúc trước gặp được đào binh, Lương Sách không hề khóc hô muốn về nhà.
Thậm chí còn rất nhanh đã lấy lại tâm trạng.
Vừa rồi trả lời câu hỏi, Lương Sách cũng rất trấn định.
Theo Vương Kinh, đây là một hạt giống y học rất tốt.
Lương Sách bị Vương Kinh khen cũng không có nở mũi gì, hắn khiêm tốn:
- Nào có, ta cảm thấy biểu hiện của Nhâm Tiểu Túc tốt hơn ta nhiều.
Vương Kinh gật đầu:
- Ừ, biểu hiện của hắn tốt hơn ngươi một chút.
Bất quá ngươi không cần so với hắn làm gì, làm tốt chuyện của mình là được rồi.
Lời này nghe cứ như: Nhâm Tiểu Túc là thiên tài, phàm nhân không cần so sánh với thiên tài là gì cho tăng thêm phiền não.
Lương Sách sở khóc dở cười, hắn quay đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc ngồi đằng sau.
Trong lòng tự nhủ Vương lão gia thật thật biết cách an ủi người ta mà.
Vương Kinh cười nhẹ nhàng nhìn Lương Sách một cái:
- Hắn là dị loại, lúc ta bằng tuổi ngươi vẫn còn là thực tập sinh, phải nỗ lực rất nhiều.
Cho nên về sau ngươi chỉ cần cố gắng cũng có thể đạt tới vị trí hiện tại của ta.
Mà hắn… ta không nhìn ra điểm cuối của hắn ở đâu.
Lương Sách cười nói:
- Được trở thành người như ngài ta đã thấy đủ rồi.
Giờ khắc này, Vương Kinh trăn trở ở chỗ không biết Nhâm Tiểu Túc tương lai có trở thành bác sĩ không.
Tuy Vương Kinh già rồi nhưng ông không hồ đồ.
Đêm đào binh tấn công hôm đó, Vương Kinh đã kiểm tra kỹ chốt súng.
Thế nhưng sau đó ông kiểm tra lại thì chốt đã mở ra rồi.
Một người chưa từng đụng vào súng thì làm sao biết cách mở chốt an toàn của súng chứ?
Hơn nữa, hiện tại ông tỉnh táo nhớ lại một màn kiểm tra gián điệp kia, Dương Tiểu Cận và Nhâm Tiểu Túc là người tỉnh táo nhất.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh có thể là thiên phú nhưng Dương Tiểu Cận thì không.
Trong đội ngũ chỉ có hai cô gái là Dương Tiểu Cận và Mạnh Nam mà thôi.
Bấy giờ Mạnh Nam đang ngồi ở ghế phụ im lặng.
Vương Kinh và Lương Sách cũng nhìn ra Mạnh Nam vẫn còn sợ hãi sau chuyện kiểm tra gián điệp vừa rồi.
Cho nên so ra mà nói, biểu hiện của Dương Tiểu Cận đã khiến Vương Kinh hiểu, mục đích Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận khi đi cùng mọi người không hề đơn giản.
Bất quá Vương Kinh vẫn còn suy nghĩ.
Hai người này còn trẻ như thế, nhiệm vụ tới Khổng thị hẳn cũng không có gì quá nguy hiểm nhỉ? Nếu dọc đường này hắn dốc lòng dạy bảo, nói không chừng có thể giúp Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận đi trên con đường trở thành bác sĩ chăng?
Đoàn xe chạy vào hàng rào 31 hơn 30 phút thì ngừng.
Dương Thế Nhược bước từ trên xe xuống, nói:
- Vương lão gia tử, đây là chỗ ở chúng ta an bài cho các vị, nhìn qua có hơi đơn sơ.
Nếu có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn mong ngài hãy lượng thứ.
Nhâm Tiểu Túc nhìn chỗ ở, rõ ràng đây là một cái biệt thự, khoảng cách chắc chừng hơn cả ngàn ki lô mét .
Vương Kinh không khỏi cảm khái:
- Các người khách khí rồi.
Dương Thế Nhược xấu hổ cười nói:
- Ngài nói giỡn rồi.
Hội nghị giao lưu của chúng ta tổ chức vào xế chiều ngày mai, liên tục trong bảy ngày.
Hôm nay ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai gặp lại.
- Được, cám ơn đã chiêu đãi…
Vương Kinh gật đầu, nói xong hai bên cáo từ nhau.
Cả đám đi vào biệt thự thì cảm nhận được khí nóng đập vào mặt, có người kinh hỉ nói:
- Trong phòng có máy sưởi.
- Được rồi, mọi người sớm nghỉ ngơi đi…
Vương Kinh nói:
- Xế chiều ngày mai hội nghị sẽ diễn ra.
Đây mới là lý do chính chúng ta tới Khổng thị.
Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận cầm rương hành lý chạy lên lầu.
Trong biệt thự có chừng 17 gian phòng, đủ cho cả đám người.
Lương Sách nhìn bóng lưng cả hai, trong lòng không khỏi hâm mộ.
Lúc lên lầu, Nhâm Tiểu Túc thừa dịp mọi người còn đang tham quan thì nói nhỏ với Dương Tiểu Cận:
- Khuya ta phải ra ngoài một chút.
Bên ngoài chỉ có hai người theo dõi, sẽ không phát hiện ra ta.
Đến lúc đó nếu có chuyện gì ngươi hãy cẩn thận
Dương Tiểu Cận gật đầu:
- Có được dùng đạn đen không?
- Được…
Nhâm Tiểu Túc xa hoa nói:
- Nếu gặp chuyện nguy hiểm cứ dùng!
Dương Tiểu Cận kinh ngạc nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Hôm nay to mồm ghê nha.
Yên tâm, trừ phi gặp được siêu phàm giả ta sẽ không dùng loạn.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc rất hào phóng.
Trước khi rời khỏi Vương thị, cảm tạ tệ của hắn đã là 3200 tệ.
Sáng hôm nay sau khi khám bệnh đã hơn 4000 tệ rồi!
Nếu so với thực lực của Dương Tiểu Cận mà nói, đây là 40 tính mạng siêu phàm giả.
Ai cũng trốn không thoát.
Đương nhiên, thực chiến có thể không như ý và có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Nửa đêm, Nhâm Tiểu Túc kéo rèm cửa ra một khe nhỏ.
Đợi khi hắn xác định được vị trí của người theo dõi liền rời khỏi tại góc chết của đối phương, đó là nhảy từ cửa sổ biệt thự lầu một ra ngoài.
Trong biệt thự, cách từng cánh cửa phòng Nhâm Tiểu Túc có thể nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong.
E rằng không ai ngờ tới trong biệt thự này lại có một siêu phàm giả chấn danh thế giới.
Trong màn đêm, Nhâm Tiểu Túc đội mũ lên, đi về phương bắc.
Đó là nơi hẹn của hắn và đại lừa dối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận