Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1114: Đừng Hỏi, Đó Là Vận Mệnh

Thổ phỉ đã không có động tĩnh, nhưng người bên trong tường vây vẫn chưa yên lòng, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc tình huống bên ngoài thế nào rồi.
Lúc này họ có ở trong tường vây cũng không được, đâu thể núp mãi ở đây, đúng không?
Tiễn Vệ Ninh cân nhắc trong chốc lát, hắn bắt đầu để hộ vệ thương đội thu thập mũi tên cắm trên đất.
Tất cả đều là của thổ phỉ.
Những mũi tên còn nguyên thì để lại dùng, hư hỏng thì bỏ luôn, ném mũi tên vào trong đống lửa làm củi đốt.
"Tiền hội trưởng, mũi tên lông vũ này có điểm là lạ… "
Có hộ vệ nhỏ giọng nói thầm.
"Làm sao… "
Tiễn Vệ Ninh quay đầu nhìn lại.
"Người xem, phần cuối mũi tên khác thường.
Chúng ta đều từng là người trong quân đội của hoàng gia.
Đây là tên vừa ra kho mà?”

Hộ vệ thấp giọng nói.
Cái gọi là vừa ra kho có nghĩa mũi tên mới, lông vũ màu trắng, tiễn thẳng tắp, mũi tên mới tinh.
Dưới tình huống bình thường, thổ phỉ có thể sử dụng tên đất tự chế đã là không tệ rồi, có thể sử dụng tên thiết không nhiều.
Những thổ phỉ này không chỉ dùng tên lông vũ tinh xảo lại còn mới tinh.
Điều này khiến nhóm hộ vệ cảm nhận được điều khác thường.
Tiễn Vệ Ninh cầm lấy mũi tên rồi đánh giá cao thấp một phen, hắn thấp giọng:
"Đừng để chuyện này truyền ra ngoài, tránh cho cả đoàn khủng hoảng."

"Vâng… "
Hộ vệ nói.
Bọn họ xuất thân từ quân đội hoàng gia, tất nhiên hiểu được kỷ luật nghiêm minh là gì.
Đương nhiên, quân đội hoàng gia là cách gọi chung cho quân đội trong vương quốc Vu Sư.
Trong vương quốc Vu Sư, chỉ có số ít binh sĩ mới được gọi với danh sinh đặc thù.
Tỷ như Quang Minh Kỵ Sĩ Đoàn, Hỏa Diễm Kỵ Sĩ Đoàn của gia tộc Vu Sư....
Mỗi gia tộc Vu Sư đều có quân đội của riêng mình, tỷ như gia tộc Tudor, quân đội của họ được gọi là Tudor Kỵ Sĩ Đoàn.
Trước đây thật lâu, quân đội hoàng gia vốn là tên gọi tượng trưng cho vũ lực cường đại trong vương quốc Vu Sư.
Bất quá hiện tại đã thay đổi, tất cả mọi người đều biết Kỵ Sĩ Đoàn của gia tộc Vu Sư mới là binh sĩ tinh nhuệ nhất.
"Tiền hội trưởng… "
Một hộ vệ nhỏ giọng nói:
"Gần đây không có trụ sở quân đội hoàng gia, có phải Kỵ Sĩ Đoàn của nhà nào giả trang làm thổ phỉ không?"
"Sẽ không…. "
Tiễn Vệ Ninh nói.
Lúc này Tiễn Vệ Ninh thầm nghĩ, kỳ thật độ mạnh yếu khi bắn tên của những thổ phỉ vừa rồi cũng không có bao nhiêu.
Hắn từng gặp qua rất nhiều hảo thủ trong quân, một tên là có thể bắn xuyên qua xe ngựa.
Dù tên có vấn đề nhưng đó thật sự là thổ phỉ a.
Xem ra là có người muốn mượn tay thổ phỉ cản đường họ a.
Tiễn Vệ Ninh vô ý thức nhìn Mai Qua, chẳng lẽ là do vị Vu Sư đại nhân này?
"Đi lấy giáp da tới… "
Tiễn Vệ Ninh nói với hộ vệ:
"Mọi người cùng mặc giáp da, theo ta ra ngoài một chuyến."

Nói xong, tất cả hộ vệ thương đội đều mặc giáp da màu rám nắng vào, đeo chủy thủ trên chân.
Đợi mọi thứ được được chuẩn bị xong, bọn họ liền rời đi.
Một người thiếu niên đột nhiên nói:
"Thanh niên trai tráng đi theo Tiền hội trưởng đi.
Chúng ta không thể để Tiền hội trưởng ra ngoài mạo hiểm như vậy được.
Lỡ trúng mai phục của thổ phỉ thì sao, khi đó hai bên có thể yểm hộ nhau một chút."

Nói xong, gã thiếu niên dẫn đầu đi theo sau lưng hộ vệ thương đội cùng các trai tráng khác.
Nhâm Tiểu Túc nhìn thiếu niên kia một cái.
Đối phương mặc chính áo sơ mi bông vải phổ thông, có chút ngả vàng cùng hai sợi dây móc qua vai.
Thế nhưng đôi ủng da dưới dân đối phương lại khiến Nhâm Tiểu Túc chú ý, giày trông khá rắn chắc, không giống thứ người bình thường mặc.
Hơn nữa, Nhâm Tiểu Túc xác nhận lúc trước từng gặp qua đối phương.
Phải biết, ban ngày hắn đã đi hai vòng quanh thương đội.
Tướng mạo thiếu niên này xuất chúng, mày kiếm mắt sáng, nếu hắn từng gặp, không thể không có chút ấn tượng nào.
Cho dù trí nhớ hắn không bằng Vương Uẩn cũng không đến mức quên mất loại người này.
Cho nên, ban ngày đối phương nhất định trốn trong xe ngựa, mà người trốn trong xe chỉ có của phu nhân khả nghi kia thôi.
Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ rồi đi cùng với hộ vệ thương đội ra ngoài.
Một đám người chậm rãi tìm tòi trong bóng đêm.
Hộ vệ dẫn đầu, tất cả đều nắm chặt trường đao bên hông, bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu.
Nhâm Tiểu Túc không quá khẩn trương, vì hắn biết bên ngoài đã không còn thổ phỉ.
Trong lúc hắn chậm chạp đi theo, thiếu niên kia bỗng tới nói chuyện với hắn:
"Xin chào, ta là Trần Trình, ngươi thì sao?"
Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm đáp:
"Ta là Nhâm Tiểu Túc."

"Ừ, rất hân hạnh được biết ngươi… "
Trần Trình nở nụ cười sáng lạn.
Nếu là người bình thường e rằng sẽ sinh ra hảo cảm với hắn.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc thì khác.
Trong nháy mắt này, hắn liền biết người này tiếp cận mình là có mục đích.
Ai sẽ rảnh rỗi không có chuyện gì đi kiếm hắn.
Nhâm Tiểu Túc đã đoán được trong xe ngựa có ai rồi…
Trần Trình, phụ nhân trung niên cùng An An đều không phải người bình thường.
Trước giờ bọn họ che giấu thân phận và hành để tránh khỏi sự truy bắt của tổ chức Vu Sư.
Vì thế họ cảm thấy ứng phó với tiểu nhân vật như Nhâm Tiểu Túc chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng bàn về kinh nghiệm chiến đấu, trong cả vương quốc Vu Sư không ai qua được Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc không nói gì nhiều với Trần Trình nhiều lời cái gì.
Hắn xác định đối phương nhất định sẽ nghĩ cách bắt chuyện với mình.
Dần dà, mọi người đã mò tới bên cạnh thi thể thổ phỉ.
Khi tất cả mọi người thấy được thảm trạng những thổ phỉ đó đều hít một hơi lãnh khí.
Trừ một số ít thổ phỉ trúng tên ngay ngực ra, còn lại đều trúng ngay mi tâm!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người yên lặng nhìn về phía Tiễn Vệ Ninh khiến hắn sửng sốt, ngại ngùng nói:
"Nhìn ta làm cái gì?"
Bọn hộ vệ cười:
"Tiền hội trưởng, chúng ta có năng lực gì chúng ta biết.
Trời tối đen như mực có thể bắn trúng người đã không tệ rồi, cho nên đại đa số những thổ phỉ này đều không phải chúng ta giết."

"Đúng vậy, nếu không phải chúng ta, vậy khẳng định là ngươi rồi!"
Nhâm Tiểu Túc vỗ tay tán thưởng:
"Tiễn pháp của Tiền hội trưởng thật sự tiễn pháp quá tốt, trúng ngay mi tâm.
Tự xưng thiện xạ cũng không ngoa.”

Tiễn Vệ Ninh ngơ ngác, hắn biết bản thân không có năng lực này.
Cơ mà không phải những người khác chỉ có thể là hắn.
Đây là tên của thương hội Yorkshire, nhìn lông vũ là biết ngay.
Tiễn Vệ Ninh do dự nửa ngày, cuối cùng xấu hổ cười nói:
"Khục khục, may mắn may mắn thôi."

"Sao có thể là may mắn được… "
Nhâm Tiểu Túc cải chính:
"Ngươi cứ khiêm nhường như vậy thì không đúng đâu, quá mức khiêm tốn chính là kiêu ngạo đó!"
Từ đó, danh xưng Đệ Nhất Thần Xạ Thủ Yorkshire ra đời.
Nhâm Tiểu Túc nhớ hắn từng đọc được trên sách.
Rất nhiều năm về trước có một vị đại quan cổ đại yêu thích câu cá nhưng lão lại chẳng câu được gì.
Trong một lần hắn hẹn tỷ thí câu cá cùng đồng liêu đã an bài người lặn dưới nước trộm móc cá vào cho hắn.
Sau đó hắn đã hắn, còn được các đồng liêu tôn xưng là Thủ Thần.
Tính chất cách gọi Thủ Thần cùng Thần Xạ Thủ không khác nhau lắm.
Chỉ khác ở chỗ, Thần Thủ thì biết vì sao mình có biệt danh này, còn Thần Xạ Thủ Tiễn thì không, chỉ có thể nói là vận mệnh an bài...
Đừng hỏi, chính là vậy đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận