Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1040: Xích Cổ

“Xích cổ này để làm gì?"
Lý Thần Đàn lấy lại tỉnh táo rồi hỏi.
Nếu như xích cổ này dùng để làm chuyện thương thiên hại lý chứng minh đối phương là người xấu.
Nếu đối phương là người xấu, hắn có thể ra tay rồi!
Những nữ nhân này nghĩ hắn đã thúc thủ chịu trói nhưng không biết thuật thôi miên của Ác Ma Thì Thầm há có thể tầm thường? Chỉ cần một câu, hắn có thể thôi miên tất cả mọi người nơi này!
Liên Y nói với Lý Thần Đàn:
"Sau này chúng ta sẽ ở chung với nhau, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, xích cổ là bí mật bất truyền trong tộc ta. Nói là xích cổ nhưng nó nhỏ như ngân châm, bình thường dù phóng trên người ngươi ngươi cũng chưa chắc phát hiện được, luyện cổ xong có thể điều khiển nó hấp thụ máu của chủ nhân rồi để nó ký sinh trên người mục tiêu. Bấy giờ, mục tiêu sẽ yêu mến người khống chế cổ, không thể rời nửa bước."
Lý Thần Đàn sửng sốt, thứ phức tạp nhất trong cuộc sống hẳn là tình cảm, sao có thể dùng một con bọ nhỏ mà khống chế được tình cảm của người khác chứ?
Hơn nữa, dường như thứ đồ chơi này cũng không cái gì thương thiên hại lý, đối phương vì đạt được tình cảm mà dụng cổ, điều này cũng đâu phải người xấu xa gì cho cam…
Trong mắt Lý Thần Đàn, khái niệm người xấu được định nghĩa thế nào? Đại khái là làm ra chuyện tổn thương người khác a.
Nhưng bây giờ, chuyện Liên Y làm e rằng chính là chuyện hạnh phúc nhất trong mắt rất nhiều nam nhân.
Đây nên như thế nào mang, tuy vẫn không thể dùng thuật thôi miên, có thể hắn thật sự không muốn bị người hạ độc a.
Lý Thần Đàn nhìn Tiểu Ly Nhân thì phát hiện con bé đang hưng phấn nhìn chằm chằm hộp chu sa trong tay Liên Y, tựa hồ rất chờ mong hắn bị hạ cổ!
Liên Y nói với Lý Thần Đàn:
"Ngươi không cần lo lắng nó sẽ nguy hại đến khỏe mạnh của ngươi, một khi nó uống máu của ta rồi ký sinh trong cơ thể ngươi, không chỉ giúp ngươi càng thêm khỏe mạnh cường tráng, còn hỗ trợ ngươi có thêm năng lực luyện thi. Đến lúc đó địa vị hai người chúng ta ngang nhau, cùng nhau quản lý hàng rào Tú Chu Châu."
Thần sắc Lý Thần Đàn cổ quái, câu nói này vào tai hắn chẳng khác nào: Ngươi nhìn đi, Tú Chu Châu này là giang sơn ta đánh xuống vì ngươi đấy.
Xích cổ là sự tồn tại cực kỳ đặc thù trong Liên Tộc, nó duy trì tình cảm của hai người vĩnh viễn không rời xa. Dưới tình huống bình thường, địa vị A Rót của tộc trưởng không khác gì các nam nhân bình thường khác, không có bất kỳ tiếng nói nào. Thế nhưng A Rót có được xích cổ của tộc trưởng lại khác, hắn sẽ nhận được sự tôn kính của mọi người trong tộc.
Nói trắng ra là, nam nhân bình thường không đáng tin, nhưng nam nhân có được xích cổ của tộc trưởng sẽ là nam nhân tốt, nhận được sự tôn trọng của nữ nhân tại đây.
Nói tiếp, đây cũng là tập tục đặc sắc nhất của Liên Tộc.
Có thể vì vậy mà Lý Thần Đàn càng không có cách nào khác sử dụng thuật thôi miên. Bởi vì đối phương không chỉ tặng ngươi năng lực và địa vị đặc thù, còn khiến ngươi trở thành người đứng đầu hàng rào. Đi đâu tìm được chuyện tốt như vậy trên đời chứ? Nếu hắn thôi miên người đối với với mình như vậy thì chẳng khác nào người xấu rồi!
Nhưng mà, hắn thật sự không muốn bị người ta hạ cổ a!
Lý Thần Đàn dần lấy lại tỉnh tảo, nói với Liên Y:
"Ta không tin! Ta không tin xích cổ thần kỳ như thế!"
Liên Y tức giận:
"Mắc gì ngươi không tin!"
"Trên thế giới này, ai dám nói bản thân có thể điều khiển được cảm tình?"
"Xích cổ có thể!"
"Ta không tin!"
Liên Y tức tới muốn đánh người:
"Vậy ta thử cho ngươi xem."
Nói xong, Liên Y trực tiếp rút chủy thủ bên hông ra, nói với Lý Thần Đàn:
"Ngươi vươn tay ra đây, ta sẽ để xích cổ uống máu của ngươi rồi ký sinh trên thân thể của ta, để ngươi xem thử sự lợi hại của xích cổ! Nhìn xem tình cảm của ta đối với ngươi có thật không!"
Lý Thần Đàn vươn tay ra:
"Được!"
Kết quả bấy giờ Liên Y cười quỷ dị:
"Ngươi tưởng ta ngu sao, đè hắn xuống cho ta.”
Lý Thần Đàn bất đắc dĩ:
"Chờ đã chờ đã, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Đổi thành chỗ khác, Lý Thần Đàn sẽ không vô lực thế này. Hắn gặp người xấu có thể giết ngay, nào phiền toái thế này.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác đối diện hắn lúc này lại là Liên Tộc quỷ dị của Tú Chu Châu, rõ ràng trông vô cùng hung tàn nhưng thực tế lại dâng tặng cả một hàng rào cho ngươi…
Quả thật là cố tình gây sự mà!
Lý Thần Đàn tỉnh táo lại:
"Là vầy, ta có biện pháp chữa bệnh cho tộc nhân của ngươi. Chuyện hai ta bằng không tối nay lại nói, trước hết để ta chữa trị cho bọn họ được không? Ngươi thân là tộc trưởng, không đến mức bỏ mặc tộc nhân không để ý chứ!"
Liên Y sửng sốt:
"Ngươi có cách chữa bệnh cho bọn họ? Ngươi đừng gạt ta, nếu ngươi lừa dối ta, tối nay lập tức cử hành tiệc cưới xung hỉ cho bọn họ."
Lý Thần Đàn sắp hỏng mất rồi. Hắn đường đường là siêu phàm giả cấp truyền kỳ tại Trung Nguyên, Ác Ma Thì Thầm ai nghe tới cũng biến sắc, sao lại luân lạc tới mức phải gả đi xung hỉ cho người khác chứ hả?!
Vì sao từ khi tiến vào Tú Chu Châu này, không có việc gì bình thường hết vậy?!
"Ta nói có thể trị nhất định có thể trị…"
Lý Thần Đàn nói:
"Ngươi để đám Ngân Thi Đồng Thi này buông ta ra trước được không, một lát nữa là ngươi hiểu thôi.”
Liên Y suy nghĩ, nàng thả Lý Thần Đàn ra, để Kim Thi đi theo bên cạnh hắn coi chừng.
Lý Thần Đàn đánh giá Kim Thi một chút, chỉ thấy đối phương là một lão già mặt mũi hiền lành, ngoại trừ làn da màu vàng ra thì không có gì dị thường cả.
Hắn lấy điện thoại vệ tinh ra, gọi cho Hồ Thuyết rồi bấm loa ngoài:
"Ông ngoại!"
Hồ Thuyết có chút ngoài ý muốn:
"Khó có dịp ngươi gọi điện thoại cho ta, xảy ra chuyện gì rồi hả?”
Lý Thần Đàn hít sâu một hơi:
"Ta tới Tú Chu Châu phía nam, bị người ép thành hôn, còn nói muốn sớm sinh quý tử..."
Hồ Thuyết vui vẻ:
"Việc này rất tốt."
Lý Thần Đàn nhất thời cồn cào, Tiểu Ly Nhân không giúp hắn còn chưa tính, sao ông ngoại cũng hùa theo thế này.
Hơn nữa đúng vào lúc này, âm thanh giòn giã của Liên Y đột nhiên vang lên:
"Chào ông ngoại."
Lý Thần Đàn chấn kinh nhìn về phía Liên Y, ông ngoại cái gì?
Thế nhưng Hồ Thuyết cũng không ngại, ông ở đầu dây bên kia cười ha hả:
"Chào ngươi, ta có việc ở Trung Nguyên, đợi mọi chuyện xong xuôi ta sẽ tới thăm các ngươi a, giúp các ngươi trông cháu..."
"Trước nói chính sự đã…"
Lý Thần Đàn cưỡng ép ngắt lời:
"Là thế này, trong hàng rào có hơn hai mươi người cảm sốt. Ông ngoại có thể chuyển chút dược phẩm tới cho ta không. Thuốc kháng sinh gì gì đó, giúp bọn họ chữa bệnh?”
Hồ Thuyết suy nghĩ rồi nói:
"Việc này không thành vấn đề, tuy gần đây Vương thị quản lý dược phẩm vô cùng nghiêm khắc nhưng ta có thể cho người đem tới giúp ngươi.”
"Không được…"
Liên Y ở một bên lắc đầu:
"Ông ngoại có thể tới nhưng người ngoài thì không, không được để họ biết vị trí của hàng rào.”
Lý Thần Đàn bất đắc dĩ nhìn Liên Y:
"Chẳng lẽ vị trí hàng rào quan trọng hơn so với hơn hai mươi nhân mạng?"
Liên Y hé miệng nhưng không nói lời nào, tựa hồ cũng có khó đưa ra lựa chọn.
Liên Tộc ở trong Tú Chu Châu hơn hai trăm năm, nơi này tựa như thế ngoại đào nguyên, xác thực không muốn bị ngoại nhân quấy rầy.
Có người lạc đường thì không sao, nhưng để càng nhiều người biết tới thì không được.
Lý Thần Đàn thở dài:
"Ông ngoại, có cách nào có thể tự chế thuốc kháng sinh không?"
Hồ Thuyết đáp:
"Penicilin, Erythromycin, Tetracycline các loại ngươi chắc chắn không chế tạo được... Thế nhưng có một loại kháng sinh ngươi có thể tạo ra được, Allicin! Đây là thứ cơ bản được dùng tại Trung Nguyên, nếu không thể dùng những loại thuốc khác thì đây là lựa chọn tốt nhất!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận