Đệ Nhất Danh Sách

Chương 718: Không Có Về Sau

Vương Thánh Tri không tìm Chu thị và Khổng thị vì hắn không lo về hai thế lực này.
Hiện tại hắn tới Tây bắc không phải sợ cứ điểm 178 sẽ cản hắn mà là cần Tây bắc liên hợp cùng hắn để kiềm chế Khánh thị ở Tây nam.
Mà Trương Cảnh Lâm nghĩ, sở dĩ Vương Thánh Tri muốn đích thân tới Tây bắc là vì kiêng kỵ Khánh Chẩn.
Mà Trương Cảnh Lâm cũng hiểu điều này, đối với người trẻ tuổi gọi là Khánh Chẩn kia, rất khó có tập đoàn nào dám khinh thường đối phương.
Những người dám khinh thường Khánh Chẩn hoặc đã chết hoặc chưa tới lúc chết mà thôi.
Hiện tại Vương Thánh Tri muốn liên hợp với cứ điểm 178 cũng là vì Khánh thị.
Cho nên, nếu Trương Cảnh Lâm chấp nhận điều kiện của Vương Thánh Tri, tương lai nhất định sẽ đứng cùng một chỗ với Vương thị, đối lập với Khánh thị.
Trương Cảnh Lâm không sợ Khánh Chẩn, cứ điểm 178 không sợ Khánh thị, điều này không cần thiết.
Thế nhưng trọng điểm không phải chỗ này.
Hiện giờ Tây bắc phát triển này càng tốt, vì sao Trương Cảnh Lâm phải vì dã tâm của mình là khiến cứ điểm 178 lâm vào chiến hỏa?
Hiện tại là lúc người Tây bắc cần nghỉ ngơi lấy lại sức.
- Những gì ngươi nói không khiến ta động tâm…
Trương Cảnh Lâm nói:
- Tương lai Vương thị sẽ trợ giúp cứ điểm 178 cũng như một tờ ngân phiếu khống vậy.
Mà ta cũng chẳng có hứng thú với chiến tranh.
Trước kia Trương Cảnh Lâm từng nói một câu, chiến tranh không cứu được con người.
Vương Thánh Tri nhìn Trương Cảnh Lâm cười nói:
- Vậy nếu để ngươi quản lý liên minh hàng rào thì sao? Đến khi đó tất cả hàng rào đều nằm trong tay ngươi thì sợ gì lời nói của ta chỉ là ngân phiếu khống.
Việc này khiến Trương Cảnh Lâm không khỏi ngây người.
Nói thật, những gì hai người họ nói nãy giờ đều nằm trong sự liệu của Trương Cảnh Lâm.
Khi Vương Thánh Tri tới nhà, hắn đã nhận ra vì sao đối phương đi chuyến này.
Thế nhưng nói tới đây, chủ đề đã vượt qua những gì Trương Cảnh Lâm mong muốn.
Trương Cảnh Lâm nhíu mày hỏi:
- Ngươi có ý gì?
- Ý ta là, tương lai liên minh hàng rào tuyệt đối không được lọt vào tay tập đoàn…
Vương Thánh Tri bình tĩnh giải thích:
- Phải khiến tập đoàn trở thành lịch sử.
Mà liên minh hàng rào cần một người kế nhiệm mới, không thể là kế thừa truyền đời nữa.
Mà đời thứ nhất chính là Trương tiên sinh ngươi.
Trương Cảnh Lâm chăm chú nhìn Vương Thánh Tri:
- Ngươi mưu đồ lâu như thế, làm nhiều chuyện như thế chỉ để “may áo cưới” cho người khác? Không nhận được cái gì cả?
Vương Thánh Tri nói:
- Ta chỉ có một yêu cầu là AI phải là người quản lý trật tự của liên minh hàng rào.
Tất nhiên chỉ trong phương diện trật tự mà thôi.
- Ta nghĩ mãi không rõ…
Trương Cảnh Lâm thẳng thắn nói:
- Lần này ta thật sự không biết ngươi đang nghĩ gì.
Kỳ thật ngươi còn rất nhiều thời gian để trù tính.
Có lẽ không cần Tây bắc hiệp trợ ngươi vẫn có thể thực hiện chuyện ngươi muốn, không cần làm mấy giao dịch này.
- Không, đây không phải giao dịch…
Vương Thánh Tri lắc đầu:
- Ta không còn nhiều thời gian.
- Ý ngươi là sao?
Trương Cảnh Lâm tỉ mỉ đánh giá Vương Thánh Tri.
Lúc này hắn mới phát hiện sắc mặt đối phương không tốt lắm.
Vương Thánh Tri chỉ lồng ngực mình:
- Ung thư phổi.
- Cho nên lần này ngươi liên thủ với An Kinh tự, dẫn đám người đó tới Thánh sơn với danh nghĩa của vật thí nghiệm 01 là để tìm cách trị liệu ung thư?
Trương Cảnh Lâm hỏi.
Hiện tại, mọi người đều biết vật thí nghiệm 01 là khởi đầu của phương pháp chữa bệnh ung thư.
Vật thí nghiệm kia cũng là người bị bệnh ung thư.
- Ha ha…
Vương Thánh Tri cười, chỉ vào hai chân hắn:
- Ta cũng không có ý đó.
Với cái dạng này của ta thì chết có khi là một sự giải thoát tốt nhất.
Hà tất phải theo đuổi những thứ không thuộc về mình.
Trương tiên sinh, ngươi cảm thấy vì sao sinh mạng quan trọng? Kỳ thật là vì nó có hạn, nếu sinh mệnh là vô hạn thì ý nghĩa đó cũng sẽ mất đi.
Không biết vì sao, Trương Cảnh Lâm và Vương Thánh Tri vốn đang tranh luận lại đạt thành sự thống nhất trong đề tài này.
Trương Cảnh Lâm thở dài:
- Xin lỗi.
Trương Cảnh Lâm xin lỗi là vì hắn nên khách khí hơn vì tình trạng hiện giờ của đối phương.
Vương Thánh Tri giang tay ra:
- Ta cũng không cảm thấy chuyện này có gì đáng tiếc.
Chỉ là ta muốn trước khi chết làm xong chuyện ta nên làm.
Ta không ham bất kỳ danh lợi gì trên thế giới này.
Trong lòng ta, ngươi vẫn là người thanh tỉnh nhất trong thời đại.
Cho nên ta hi vọng sau khi ta hoàn thành đại nghiệp kia, người tiếp nhận nó từ tay ta sẽ là ngươi.
Thế nhưng Trương Cảnh Lâm không lên tiếng, Vương Thánh Tri thấy Trương Cảnh Lâm không nói gì thì khích lệ thêm:
- Trước khi chết ta sẽ tiêu diệt hết tập đoàn, tặng cho ngươi một liên minh hàng rào sạch sẽ.
Lúc Vương Thánh Tri nói tới đây, ngữ khí tuy ung dung nhưng thập phần kiên quyết, trong đó cũng bao gồm cả Vương thị của hắn.
Khi cảm nhận được quyết tâm của Vương Thánh Tri, Trương Cảnh Lâm cũng cảm thấy được sự bất mãn của Vương Thánh Tri với tập đoàn.
Hắn không biết nên đánh giá Vương Thánh Tri thế nào, vì từ trước tới nay, hắn đều tưởng đối phương khổ tâm nhiều năm như thế là vì dã tâm của mình.
Không chỉ riêng gì Trương Cảnh Lâm, ngay cả Khánh Chẩn cũng vậy.
Mà bây giờ đối phương biết bản thân sắp chết vẫn cố gắng hoàn thành đại nghiệp thống nhất liên minh hàng rào và tiêu diệt tất cả tập đoàn như cũ.
Vương Thánh Tri nhìn Trương Cảnh Lâm, nói một cách khẩn thiết:
- Ta biết Trương tiên sinh có chút thành kiến với AI.
Chỉ hi vọng ngươi có thể tìm hiểu thêm về nó, nhìn thử trật tự hiện tại của hàng rào 61.
Nhưng cuối cùng Trương Cảnh Lâm chỉ biết thở dài, lắc đầu:
- Xin lỗi, ta không thể giúp ngươi.
- Vì sao?
- Ta không có dã tâm khống chế tất cả liên minh hàng rào…
Trương Cảnh Lâm nói:
- Nếu hiện tại có người thừa kế cứ điểm 178 của mình thì ta có thể về hưu luôn rồi.
Vương Thánh Tri cười khổ:
- Ngươi còn thời gian bồi dưỡng người thừa kế nhưng ta thì không.
Ta nghĩ ta đã biết nhân tuyển trong lòng ngươi rồi.
Ta đoán đó là Nhâm Tiểu Túc?
Trương Cảnh Lâm nhìn Vương Thánh Tri một cái:
- Sao ngươi biết?
Vương Thánh Tri nói:
- Ngươi không cần nhìn ta như thế.
Hai bên sắp xếp gián điệp vào nội bộ của nhau là chuyện bình thường.
Chỉ là ta làm sớm hơn những người khác nên khi các ngươi tìm tiêu diệt gián điệp của những tập đoàn khác thì không tìm được gián điệp của ta mà thôi.
Ta rất muốn biết hắn có chỗ gì đặc biệt để ngươi lựa chọn?
Trương Cảnh Lâm đáp:
- Về sau có lẽ ngươi sẽ biết thôi.
- Không có về sau…
Vương Thánh Tri điều khiển xe lăn:
- Cám ơn nhé, tuy nguyện vọng của ta không được thực hiện cái nào nhưng cuối cùng ngươi vẫn là người bạn hợp mắt nhất của ta.
Trương tiên sinh, ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
- Nhớ rõ…
Trương Cảnh Lâm đáp.
- Cám ơn…
Vương Thánh Tri nói xong thì điều khiển xe lăn quay về xe việt dã, một đường hồi Trung Nguyên.
Bây giờ đã vào giữa đông, tuyết trắng không ngừng bị gió cuốn bay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận