Đệ Nhất Danh Sách

Chương 418: Đại Thắng

Nhâm Tiểu Túc khập khiễng leo lên núi. Hắn trốn sau công sự phòng ngự, vừa thở hổn hển vừa cười nói:
- Ta đã giết tay súng bắn tỉa, giết tận 2 tên, còn tiêu diệt được 2 đại đội du kích.
- Khoác lác vừa thôi..
Trương Tiểu Mãn vui cười hớn hở. Nhưng khi thấy phía sau đàn chó săn là cả ngàn truy binh của Tông thị thì không cười nổi nữa:
- Ngươi thật sự đã giết hai tay súng bắn tỉa và hai đại đội du kích của Tông thị?
Bình thường Tiêm Đao Liên khoác lác đã quen nên khi Nhâm Tiểu Túc nói ra tin tức rợn người như thế, trong vô thức mọi người đều cảm thấy đối phương đang nói khoác.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Phía sau còn nhiều truy binh, rút lui mau.
- Khó lắm…
Trương Tiểu Mãn vui vẻ nói:
- Ngươi sinh mãnh như thế, Tiêm Đao Liên chúng ta không thể kéo chân ngươi được. Không quan tâm hôm nay tới bao nhiêu truy binh, ta đều diệt sạch!
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc ý thức được đám Trương Tiểu Mãn đã chuẩn bị đầy đủ. Dường như đã sớm biết trước về trận đánh này.
- Đại đội trưởng…
Tiêu Tiểu Thần nhìn về phương xa, bỗng dưng hô:
- Chúng ta rút lui đi…
Bấy giờ, Trương Tiểu Mãn bắt đầu quan sát truy binh Tông thị, vì cự ly xa nên nhìn đối phương chẳng khác nào những chấm màu đen đỏ cả.
Bỗng dưng Trương Tiểu Mãn ý thức được lời Nhâm Tiểu Túc nói có thật không. Nếu không thật, sao đối phương cử nhiều người vây quét dãy núi này như thế.
Đây là muốn đoàn diệt đội tiên phong của cứ điểm 178 mà!
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Các ngươi mai phục nơi này thế nào?
Trương Tiểu Mãn tùy ý nói:
- Chúng ta lo ngươi chơi lớn, bị truy kích nên mai phục sẵn chỗ này, chuẩn bị tiếp ứng cho ngươi. Chỉ là không ngờ ngươi lại chơi lớn thế này.
- Đúng vậy…
Tiêu Tiểu Thần góp chuyện:
- Trước kia chúng ta đoán ngươi giết được tay súng bắn tỉa đã là giỏi lắm rồi. Sau đó ngươi sẽ bị đại đội du kích truy đuổi. Khi ấy chúng ta sẽ chặn đánh chúng ở nơi này, đoàn diệt đại đội du kích. Kết quả không ngờ ngươi đã sớm tiêu diệt chúng, kéo tới một chi binh chủ lực của Tông thị. Ha ha, đúng là trâu bò mà!
Trương Tiểu Mãn quan tâm:
- Thương thế ngươi sao rồi?
- Không sao, ta đã bôi hắc dược…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Chúng ta chạy trốn thôi, binh sĩ chủ lực của kẻ địch hơi nhiều.
Lúc này, đám Phó Nhiêu đã giết hết đàn chó săn. Tiêm Đao Liên nhất định đánh không lại ngần ấy binh sĩ Tông thị, vì thế chạy là cách tốt nhất.
Bất quá Trương Tiểu Mãn nghĩ ngợi một chút lại nói:
- Do dự cái gì, chạy chứ sao nữa… Bất quá cũng không thể chạy dễ như vậy, chúng ta phải là một trận lớn. Tiêu Tiểu Thần, lắp pháo cối đi, mọi người chuẩn bị chiến đấu.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:
- Quân số địch nhân rất nhiều.
Trương Tiểu Mãn chân thành nói:
- Ngươi có thấy họ mang vũ khí hạng nặng không? Đây là binh sĩ du kích, trên núi không phù hợp với bộ đội được trang bị cơ giới nên chúng ta chiếm đóng sườn núi đánh họ một trận, chiến thắng là chuyện trong tầm tay.
- Họ đã nghe được tiếng súng, hẳn sẽ không xông lên chịu chết đâu.
Nhâm Tiểu Túc nói.
- Ngươi không thấy hả, chỉ huy của đội này là thượng cấp, ngươi đã chọc giận hắn…
Trương Tiểu Mãn cười nói:
- Ngươi tưởng trên thiên hạ này đều là danh tướng à? Những năm nay Tông thị co đầu rút cổ tại phương bắc, không đánh qua trận này.
Năng lực ứng biến của quan quân trên chiến trường rất kém, nếu là quan quân lãnh tình thông minh sẽ không làm thế này. Trong lịch sử có trận chiến nào hồ đồ như vậy đâu.
Nhâm Tiểu Túc im lặng không nói.
Trương Tiểu Mãn vui mừng:
- Ngươi tưởng ta xem thường anh hùng trong thiên hạ sao? Không phải, đây gọi là biết người biết ta, nếu bây giờ đổi thành Khánh thị, chưa chắc Tư lệnh nguyện ý xuất binh mở ra thương lộ. Nếu đây là chiến sĩ thân kinh bách chiến của Khánh thị, hiện tại ta đã quay đầu bỏ chạy rồi. Thế nhưng tập đoàn có mạnh có yếu, Tông thị bị Khánh thị, Dương thị đè trên đầu không phải không có đạo lý. Không phải chúng ta xem nhẹ họ, mà họ thật sự không lên nổi mặt bàn
Bấy giờ, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc ý thức được, trong mắt hán tử của cứ điểm 178, trình độ của binh sĩ Khánh thị cao hơn Tông thị nhiều.
Trong mắt họ, chỉ có Khánh thị mới là đối thủ khó chơi.
Như để xác minh lời Trương Tiểu Mãn nói, dưới tình huống biết rõ phía trước có súng, đám binh sĩ như nhận được mệnh lệnh, nhờ vào sự che chắn của đường núi mà tiến lên phía trước.
Muốn mạnh mẽ đoàn diệt Tiêm Đao Liên!
Mà Trương Tiểu Mãn chỉ chờ đối phương lọt vào tầm bắn thì hạ lệnh nổ súng ngay. Phía bên Tiêu Tiểu Thần đã chuẩn bị xong 6 khẩu pháo cối, nhận lệnh xong thì điên cuồng bắn về phía binh sĩ Tông thị.
Chỉ cần một lần tấn công đã tiêu diệt xong cả liên đội của Tông thị.Cho tới lúc này, đối phương bị đánh cho tỉnh ngủ, như thủy triều rút lui về!
Bấy giờ, Trương Tiểu Mãn mới đứng dậy thu dọn đồ đạc:
- Đi nhanh lên đi nhanh lên, pháo cối của Tông thị sắp đánh tới rồi. Lúc này chúng đang điều chỉnh góc độ bắn đấy. Nếu không đi kịp thì toi đời.
Một màn này khiến Nhâm Tiểu Túc không khỏi sững sờ, từ lúc tuyên bố sẽ làm một trận lớn, Trương Tiểu Mãn không nói tiếng nào, mãi tới khi bắn xong, Trương Tiểu Mãn chạy còn nhanh hơn thỏ, lý tưởng hào hùng vừa rồi biến mất không còn tí gì.
Ngay khi họ vừa xuống núi, quả nhiên hỏa lực Tông thị lập tức bao trùm trận địa vừa rồi của họ.
Trương Tiểu Mãn hô to nguy hiểm thật:
- May mà chúng ta chạy nhanh, bằng không phải ở lại đây rồi. Lần này công lao rất lớn a, tính cả Nhâm Tiểu Túc nữa, chúng ta đã đoàn diệt 3 đại đội của Tông thị. Ha ha, lúc quay về lại có thêm 1 cái Tam đẳng công, làm tốt có khi còn được Nhị đẳng công luôn.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
- Đại đội trưởng, ngươi không sợ họ dùng đại pháo hả?
- Không sợ, từ đầu chúng đã không thể xác định vị trí cụ thể của chúng ta. Hơn nữa chúng không có thời gian điều chỉnh góc độ pháo cối, có muốn đánh cũng không được.
Nhưng lúc này, Nhâm Tiểu Túc chân thành nói:
- Đại đội trưởng, tuy ta không biết ngươi hiểu rõ về binh sĩ Tông thị nhưng về sau cố gắng đừng xem nhẹ bọn họ, vạn nhất hỏa lực tới mà chúng ta chưa đi, chẳng phải tiêu tùng à? Ta thành tâm hi vọng chúng ta đều có thể sống sót trở về.
Tất cả mọi người nhìn về phía Trương Tiểu Mãn, từ trước tới giờ Tiêm Đao Liên đều thè lưỡi liếm máu trên lưỡi đao. Lúc diễn tập cũng toàn chơi mấy trò nguy hiểm mà thôi.
Chính loại tác phong này khiến người bên ngoài nghĩ họ là pháo hôi của cứ điểm 178.
Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:
- Không phải ta nghi ngờ cách chiến đấu của Đại đội trưởng, mà chỉ hi vọng chúng ta thận trọng một chút. Chung quy lớn mà gặp phải đối thủ đặc biệt thông minh, chỉ sợ mọi người đều phải góp mạng vào. Dù đây chỉ là tỷ lệ một phần vạn, chúng ta cũng không đánh bạc nổi.
Trương Tiểu Mãn im lặng một lúc rồi nói:
- Được, ta nghe lời ngươi!
Binh sĩ Tiêm Đao Liên xung quanh sửng sốt. Trước kia cũng từng có người khuyên can Trương Tiểu Mãn, thế nhưng Trương Tiểu Mãn chưa từng nghe qua.
- Nhìn cái gì mà nhìn.
Trương Tiểu Mãn không vui:
- Nhìn lão tử làm gì, trên mặt lão tử có hoa chắc? Mau lùi lại!
Bộ đội cơ giới của Tông thị không cách nào lên núi, cho nên họ không sợ Tông thị tiếp tục đuổi theo. Tiêm Đao Liên không thể chạy chậm hơn so với Tông thị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận