Đệ Nhất Danh Sách

Chương 784: Thời Đại Tạm Biệt

Nhâm Tiểu Túc từng gặp qua tình huống này rồi.
Sau khi đánh ngất xỉu đối phương, người máy nano sẽ lâm vào trạng thái không bị khống chế.
Từ đó hắn có thể thu thập người máy nano.
Nhâm Tiểu Túc phát hiện, nếu đối phương thanh tỉnh thì dù là cung điện cũng bó tay.
Cơ mà Nhâm Tiểu Túc nghĩ mãi không rõ, vì sao đám người này lại có người máy nano?
Khó trách đối phương xuống xe lại đeo mặt nạ.
Hẳn là muốn che giấu ánh sáng bạc khi sử dụng người máy nano rồi.
Vốn Nhâm Tiểu Túc tưởng ba người này là Vương thị phái tới lùng bắt Giang Tự nhưng hiện tại hắn có phần không xác định được.
Vì trên thế giới này dường như chỉ có Khánh thị còn nắm giữ kỹ thuật sáng tạo người máy nano.
Trước đó Nhâm Tiểu Túc từng nói với La Lam, để hắn đưa cho đám Vương Vũ Trí ở Lạc thành một phần.
Như thế đám Vương Vũ Trì sẽ có năng lực tự bảo vệ mình.
La mập từng cam đoan trong vòng một tháng sẽ an bài thủ hạ đưa người máy nano tới.
Hơn nữa La Lam hứa không chỉ cho đám Vương Vũ Trì mà còn cho Nhâm Tiểu Túc một phần.
Bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể tơi Lạc thành lấy.
Khi đó Nhâm Tiểu Túc còn hỏi La Lam, những tập đoàn khác có kỹ thuật sáng tạo người máy nano không? Lúc ấy hắn nghĩ, nếu có thì Giang Tự không cần tránh hiềm nghi mà có thể sử dụng người máy nano rồi.
Thế nhưng La Lam đã trả lời:
- Tuyệt đối không có, kỹ thuật nano hiện tại là cơ mật của Khánh thị.
Đám nhà khoa học kia đã ký hiệp nghị giữ bí mật với họ, thời thời khắc khắc luôn “được bảo vệ” bởi Khánh thị.
Nhâm Tiểu Túc im lặng nhìn ba người nằm dưới đất.
Chẳng lẽ đây là người của Khánh thị? Nhưng vì sao Khánh thị lại muốn bắt Giang Tự, không có lý do!
Không chừng đây là gián điệp mà Khánh thị sắp xếp vào Vương thị thì sao? Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, dưới sự giám sát của AI, e rằng Khánh thị không thể làm được.
Với cả Nhâm Tiểu Túc tận mắt thấy giấy chứng nhận của đám người đó, số giấy chứng nhận đó rất đặc thù.
Tuy Nhâm Tiểu Túc không rõ lắm nhưng hắn cảm thấy nhất định chuyện này có vấn đề.
Những người này không phải người của Khánh thị.
Bất quá… nói cho cùng thì đồ ăn dâng tới miệng ngu sao không ăn!
Nhâm Tiểu Túc nhìn Giang Tự:
- Các ngươi chờ ta một chút, ta xử lý ba người này một tí.
Nói xong hắn liền kéo ba tên này qua một bên, chuẩn bị thu thập toàn bộ người máy nano của đối phương.
Sau khi thu thập xong Nhâm Tiểu Túc vẫn chưa thỏa mãn, người máy nano của ba người này không quá nhiều, chỉ đủ chừng nửa cánh tay của hắn mà thôi.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc tính đánh thức để tra hỏi đối phương.
Thế nhưng hắn phát chuyện ngoài ý muốn, tim ba người này không còn đập nữa.
- Kỳ quái…
Nhâm Tiểu Túc thầm nói, thậm chí hắn còn không nhìn ra vì sao đối phương chết!
Việc này càng giúp Nhâm Tiểu Túc xác định đối phương chắc chắn không phải người Khánh thị, bởi vì Khánh thị sẽ không hạ thủ đoạn này với cấp dưới.
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc rất muốn hỏi gần đây còn đồng lõa của họ không.
Nếu có… chẳng phải hắn sẽ có thêm càng nhiều người máy nano à…
Nhâm Tiểu Túc thở dài một hơi rồi tụ tập với Giang Tự.
Hắn nhìn Giang Tự do dự một chút rồi nói:
- ….
Hay các ngươi về hàng rào 61 ở thêm vài ngày đi?
Chỉ trong chốc lát, Nhâm Tiểu Túc đột nhiên muốn xài chiêu “câu cá” cũ…
- Về đó?
Giang Tự ngẩn người, hắn không hiểu vì sao Nhâm Tiểu Túc lại nói vậy:
- Về đó làm gì?
Nhâm Tiểu Túc không nói được gì.
Một lát sau hắn không nghĩ ra lý do nên chỉ có thể nói với Giang Tự thế này:
- Chỉ là ta có hơi không nỡ xa ngài.
Hơn nữa ta còn muốn đánh cờ với ngài thêm vài hôm nữa.
Giang Tự nghe xong thì lập tức quay người lên xe, đánh cờ? Ha ha, nhất định không quay lại!
Nhâm Tiểu Túc vội vàng hô:
- Không đánh cờ thì không đánh cờ! Có chuyện gì từ từ thương lượng a!
Giang Tự dừng bước lại:
- Ngươi muốn ta về là có mục đích gì.
Để ta đoán xem, ngươi muốn dùng ta làm mồi dụ thêm người tới?
Nhìn bộ dáng của Giang Tự, hình như cũng có ý định làm theo ý của Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Giỡn thôi mà, dù có kế hoạch lớn gì cũng không thể lấy mạng ngài ra đùa được, đúng không.
Mau về Lạc thành đi, ở đó còn có người chờ ngài đấy.
Giang Tự cười gật đầu:
- Được rồi, bộ xương già này của ta không đủ để chơi đùa với ngươi đâu.
Bất quá lúc tạm biệt khi sáng ta từng nói không biết khi nào mới gặp lại, chẳng ngờ nhanh như vậy.
Nói xong, Giang Tự chống quải trượng đi tới ôm nhẹ Nhâm Tiểu Túc:
- Bảo trọng.
- Ừ…
Nhâm Tiểu Túc nhìn Giang Tự lên xe, chẳng biết vì sao lại có chút thương cảm.
Xe khởi động, một phóng viên cảm khái:
- Đúng là thời đại lúc nào cũng phải nói tạm biệt.
Một phóng viên khác phụ họa:
- Đúng thế, hơn nữa rất nhiều người đều là tạm biệt trong lặng thầm.
lần trước ta ra ngoài làm nhiệm vụ hơn cả năm, bạn gái lúc đó của ta kết hôn lúc nào ta cũng không biết luôn….
Giang Tự:
- ...
Tiếng cười kéo dài mãi trên xe không dứt.
...
Nhâm Tiểu Túc leo tường quay về hàng rào 61.
Lúc hắn đi trên đường cái lần nữa bỗng cảm thấy bản thân như đang bị ai đó theo dõi.
Thế nhưng khi quay đầu lại thì không phát hiện ra gì cả.
Sinh hoạt khác hoàn toàn với các hàng rào khác, hàng rào 61 luôn khiến Nhâm Tiểu Túc có cảm giác thấp thỏm.
Thần kinh lúc nào cũng căng thẳng không tự chủ, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
Sau khi trở lại sân, âm thanh Dương Tiểu Cận vang lên:
- Ngươi đi đâu vậy?
- Ta tiễn Giang Tự…
Nhâm Tiểu Túc đứng dưới bức tường, nhỏ giọng nói:
- Khi đó trời còn sớm quá nên không gọi ngươi.
Bất quá trên đường về ta đã chặn giết ba chiến binh nano.
- Chiến binh nano?
Dương Tiểu Cận nghi ngờ hỏi:
- Người Khánh thị?
Không chỉ riêng Nhâm Tiểu Túc nghĩ vậy, e rằng phản ứng đầu tiên của mọi người khi nghe tới chiến binh nano đều là vô thức nghĩ về Khánh thị.
Chung quy những tập đoàn khác đâu có kỹ thuật nano.
Miêu tả như thế có lẽ không chính xác nhưng kỳ thật cũng có người nghiên cứu người máy nano, chỉ là họ không tiếp cận được tới kỹ thuật của Khánh thị, càng không cách nào ứng dụng nó vào quân đội được mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc trả lời:
- Ta cảm thấy không phải người Khánh thị.
lần sau gặp La Lam ta sẽ hỏi hắn chuyện này.
Nếu thật sự họ muốn giết Giang Tự, ta sẽ nói chuyện với họ.
Ta cảm thấy trong thời đại này, dù là tập đoàn nào cũng có thể bị tiêu diệt, thế nhưng những người luôn ghi lại sự thật thì không.
Lúc trước Nhâm Tiểu Túc bảo vệ tòa soạn hi vọng cũng vì điểm mấu chốt này.
Kia là đám người ghi lại sự thật, là tài nguyên quý giá nhất trong thời đại này.
Nhâm Tiểu Túc nói với Dương Tiểu Cận:
- Nghe Giang Tự nói trong hàng rào 61 có rất ít tiệm cơm.
Chúng ta ra ngoài mua một ít thức ăn không? Trong không gian của ta có lưu trữ một ít thịt nhưng không có rau củ.
Dương Tiểu Cận im lặng một lúc:
- Hôm nay ta hơi đau bụng, không muốn ra cửa.
Lời này vừa nói ra, trong đầu Nhâm Tiểu Túc rất nhanh liền suy nghĩ nên trả lời thế nào.
Kêu nàng uống nhiều nước ấm? Không thích hợp lắm.
Giúp nàng xoa bụng? Nàng nhất định không chịu.
Hắn nên trả lời thế nào đây?
Nhâm Tiểu Túc trầm mặc một lát rồi nói:
- Ngươi gầy như thế, làm gì mà có bụng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận