Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1090: Nhân Vật Chính Trong Tiểu Thuyết


Bốn người một mực chạy tới hừng đông mới chậm rãi dừng bước.
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Cả đêm các người không được ngủ. Ta cảm thấy nên nghỉ ngơi chút thì hơn. Ta sẽ canh giữ ở gần đây. Nếu có ai không quen tới gần, ta sẽ kêu các ngươi dậy.”
Mai Qua cười khổ:
"Ngủ cái gì nữa, bây giờ thì ngủ kiểu gì?”
Hiện tại ngay cả lều vải họ cũng không có, hành lý đều bị cát chôn vùi. Đường đường là Vu Sư đại nhân nay lại chật vật như chó nhà có tang.
Bấy giờ, Lưu Đình bỗng nghi ngờ nói:
"Mai Qua đại nhân, ngươi có từng nghĩ tới, rốt cuộc là ai ám toán chúng ta không? Hơn nữa còn là Vu Sư, ngài có kẻ thù nào không?”
"Có thể là kẻ thù của hai người các ngươi thì sao… "
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.
Lưu Đình:
"Hai ta chỉ là công tử nhà giàu, có thể có kẻ thù gì được. Tối đa chỉ các huynh đệ tỷ muội thấy phụ thân bỏ nhiều tiền bồi dưỡng chúng ta thành Vu Sư nên ghen tị thôi. Cơ mà không tới mức hạ độc thủ như vậy. Trong nhà quản lý tiền bạc rất nghiêm khắc, những huynh đệ tỷ muội kia không thuê nổi Vu Sư đâu. Trước kia từng có người đi tìm sát thủ nhưng không có Vu Sư.”
"Đúng… "
Lý Thành Quả gật đầu:
"Ngươi bỏ tiền ra có thể mời được học đồ hoặc tôi tớ của Vu Sư. Xem như được đi nữa mà muốn họ giết người cũng là giá trên trời. Nhâm Tiểu Túc, ngươi chưa tới vương quốc Vu Sư nên không hiểu địa vị Vu Sư nơi đó rất cao. Cha ta gặp Mai Qua đại nhân cũng phải nửa quỳ hành lễ. Người như vậy sao có thể tùy tiện trở thành công cụ của người khác?"
Lưu Đình cảm khái:
"Bây giờ Mai Qua đại nhân đã khá quen thuộc nên ta mới dám hành xử như vậy. Trong nhà bỏ tiền cho Mai Qua đại nhân, để hắn giúp chúng ta lựa chọn Chân Thị Chi Nhãn là nhìn trúng sự may mắn của hắn. Nhưng dù vậy thì khi gặp Mai Qua đại nhân, cha ta vẫn cho hắn đủ mặt mũi. Mai Qua đại nhân, ta nói vậy ngươi sẽ không tức giận chứ?"
Nhâm Tiểu Túc thầm tự nhủ, tiểu tử Lưu Đình này xuất thân hào phú nhưng vẫn kẹt trong sự tranh đấu gay gắt của các huynh đệ tỷ muội.
Mai Qua cười khổ nói:
"Sẽ không, lần này là ta làm liên lụy tới các ngươi."
Nghe xong lời này, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy rất thú vị. Chẳng lẽ Mai Qua còn có chuyện ân oán tình cừu gì sao?
Mai Qua cẩn thận nói:
"Ta từng kể, khi còn bé trong nhà ta giàu có nên gia tộc thế giao cũng nhiều. Lúc ta 7 tuổi đã có hôn ước. Có nhiều người sẽ không biết mặt người đính ước với mình đâu. Nhưng ta thì khác, đó là thanh mai trúc mã với ta, hơn nữa quan hệ vô cùng tốt."
"Tuy nàng không quá đẹp nhưng tính cách rất tốt. Khi ta té bị thương, nàng sẽ đích thân băng bó cho ta. Sau khi phụ thân qua đời, ta không có tiền mai táng ông, là nàng vụng trộm đưa tiền cho ta.”
“Sau khi trở thành Vu Sư, ta cần xây tháp Vu Sư và có đất phong. Cơ mà thuế thu được phải tới năm thứ hai mới vào tay ta. Cho nên ta không có tiền xây tháp, điều này khiến mọi người cười rụng răng. Khi ta đang buồn rầu, chính nàng đem kim tệ tới nhét vào tay ta… "
Mai Qua nói.
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt:
"Vậy không phải rất tốt à. Hiện tại ngươi đã thành Vu Sư, rất xứng với nàng a. Tuy ngươi làm Vu Sư không có thân phận cao trong tổ chức nhưng chung quy vẫn là Vu Sư."
Mai Qua nghe vậy thì sắc mặt liền cổ quái, nhưng cũng không phản bác, hắn tiếp tục nói:
"Nói vậy cũng đúng, nhưng vấn đề ở chỗ, trước khi ta trở thành Vu Sư, phụ thân nàng đã giúp nàng sửa lại hôn ước."
"Lúc đó cha ta còn chưa qua đời, ta tới trang viên nhà bọn họ chơi nhưng bị tôi tớ nhà bọn họ đuổi đi… "
Mai Qua chán nản nói:
"Hiện tại, vị hôn phu của nàng cũng là một Vu Sư, hơn nữa còn là người của gia tộc Đại Vu Sư. Ngăn cách giữa hai chúng ta không cách nào rút ngắn được.”
"Cho nên ngươi cảm thấy là người vị hôn phu của nàng phái tới sao?"
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ.
"Đúng vậy… "
Mai Qua phiền muộn nói:
"Đại khái là vì trong lòng nàng vẫn luôn có ta."
"Còn bao lâu nữa bọn họ sẽ thành hôn?”
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Một năm…. "
Mai Qua nói.
Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, con hàng Mai Qua này chẳng khác nào nhân vật chính trong truyện xưa cả!
Gia đạo sa sút!
Trời sinh đã là củi mục!
Bị người từ hôn!
Vận mệnh nằm dưới đáy xã hội, đùng cái lại được thay đổi, tiện tay chọn trúng Chân Thị Chi Nhãn, gặp được bàn tay vàng... Nhâm Tiểu Túc!
Từ đó, Mai Qua liền bắt đầu con đường nghịch thiên, chiến với thiên địa, chiến đấu với vận mệnh. Cuối cùng cưới được vợ yêu. Ở cứ điểm 178 Tây Bắc vui vẻ hạnh phúc cả đời.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ tới đây thì thiếu chút nữa cười ra tiếng...
Mai Qua nhìn Nhâm Tiểu Túc, khổ sở nói:
"Buồn cười lắm à… "
"Không có gì a… "
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc lại rồi nói:
"Bọn họ đều ở Đô Thành à, ta cảm thấy chúng ta nên mau chạy tới đó đi.”
"Ngươi vội như vậy làm gì?"
Mai Qua kinh ngạc.
"Đương nhiên là muốn giúp ngươi đoạt lại thanh mai trúc mã của ngươi rồi!"
Nhâm Tiểu Túc nói như lẽ đương nhiên.
Mai Qua sửng sốt rồi cười phá lên:
"Ngươi? Ngươi chỉ là một người hầu cận, dựa vào cái gì dám tới gia tộc Vu Sư cướp người. Không phải ta cố tình hạ thấp ngươi, mà bây giờ ngươi vẫn chưa hiểu gì về sức mạnh của Vu Sư cả.”
Nhâm Tiểu Túc bĩu môi, trong lòng tự nhủ ngươi cũng không biết gì sức mạnh của Kẻ phá hủy hàng rào đâu.
"Đúng rồi… "
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
"Ngươi từng nghe qua cái tên Nhâm Hòa chưa?”
Mai Qua khẽ giật mình:
"Nghe quen đó, nhưng ta không nghĩ ra từng nghe ở đâu rồi.”
Nhâm Tiểu Túc hỏi: "Lúc trước ngươi từng nói, có một Vu Sư dùng cả đời để luyện thuật thiên thạch sao rơi, ngươi có mang theo quyển sách này không?"
"Không có… "
Mai Qua lắc đầu:
"Sách ta đem theo lần này đều là sách mới, cuốn đá ta xem xong rồi. Mà mấy cuốn sách kia đều bị chôn vùi dưới cát.”
"Được rồi… "
Nhâm Tiểu Túc bất đắc dĩ nói.
Vừa dứt lời, Nhâm Tiểu Túc bỗng kéo cổ áo Mai Qua qua bên trái. Chỗ Mai Qua đứng khi nãy có một cột lửa phóng lên trời!
"Có địch tập kích!"
Nhâm Tiểu Túc quát.
Mai Qua vừa bị Nhâm Tiểu Túc kéo một cái nên ngã vô cùng chật vật. Khi hắn nghe tới chữ tập kích thì tự động nắm Chân Thị Chi Nhãn trong tay.
Nhâm Tiểu Túc thấp giọng nói một câu:
"Tự mình cẩn thận."
Nói xong thiếu niên liền chạy về phía nam!
Bạn cần đăng nhập để bình luận