Đệ Nhất Danh Sách

Chương 905: Chân Tướng Sẽ Không Vì Ai Mà Thay Đổi

Trong Lạc thành, Giang Tự vừa hoàn thành bản thảo thì thay quần áo.
Hắn phó tổng biên vào phòng làm rồi giao bài viết trong tay cho đối phương:
"Ngày mai xuất bản bài viết này ra ngoài."

"Ở trang thứ mấy ạ?"
Phó tổng biên hỏi, tạp chí hi vọng có tổng cộng ba vị phó tổng biên, nguyên bản sắp xếp bài viết là việc của Kỷ Nhất, nhưng hiện tại Kỷ Nhất đã đi ra tiền tuyến nên hai người còn lại làm phụ chuyện này.
Giang Tự nói:
"Trang đầu tiên."

Vị kia phó tổng biên tùy ý đảo qua bài viết, thấy rõ mấy chữ Vương thị không thống nhất tin tức dẫn đến Hỏa Chủng tổn thất thảm trọng.
Hắn lại nhìn kỹ một chút, kết quả phát hiện chủ biên nhà mình lại tăng thêm khiển trách đối với Vương thị.
Họ lại vừa nhận được tin khiến ai nghe xong cũng phải phẫn nộ.
Có người nặc danh đưa tin tức tới, nói sớm một ngày Vương thị đã phát hiện quân đoàn viễn chinh rời khỏi Đại Ngưu sơn.
Họ biết rõ việc mọi rợ biến mất sẽ tạo thành uy hiếp với Hỏa Chủng nhưng Vương thị cũng không báo chuyện này cho Hỏa Chủng biết.
Kết quả ngày hôm sau truyền ra tin Hỏa Chủng bị quân đoàn viễn chinh phục kích, liên tục tổn thất hai chi binh sĩ chủ lực, còn có sư đoàn số 3 nay biến thành binh sĩ hậu cần không có tác dụng.
Đây là tin tức vô cùng không tốt.
Tuy lần này Hỏa Chủng tác chiến thất bại do tham công nhưng nếu Vương thị có thể sớm báo quân đoàn viễn chinh biến mất cho Hỏa Chủng biết thì Hỏa Chủng sao có thể không đoán ra?
Không phải nói Vương thị phải có nghĩa vụ thông báo, thế nhưng khi đối mặt với kẻ thù bên ngoài, Vương thị lại muốn để kẻ thù bên ngoài tiêu hao năng lực của đối thủ cạnh tranh thật đúng là thái độ khiến người ta lạnh tâm.
Trong nửa tháng này, Giang Tự đều vùi đầu vào viết bản thảo.
Chuyện họ làm mỗi ngày là nhận tin, xác định rồi viết bài, kêu gọi Vương thị đoàn kết với mọi người trong trận chiến lần này.
Từ từ, tất cả liên minh hàng rào đều bất mãn với Vương thị.
Mà Giang Tự lại là người có danh vọng cao, sức ảnh hưởng lớn trong xã hội.
Phó tổng biên nói:
"Tổng biên, có một đội Vương thị tới Lạc thành gặp ngài?"
"Để làm gì?"
Giang Tự hỏi.
"Muốn tới thương lượng với người a.
Ta tra xét lý lịch của đội này, thấy người đứng đầu là người quản lý ngoại giao đứng đầu Vương thị. "
Phó tổng biên giải thích nói.
"Dù vậy đi nữa…. "
Giang Tự nói:
"Cũng là muốn tạp chí hi vọng đừng nhằm vào Vương thị nữa.
Không cần quan tâm tới họ, ngươi trở về nói với bọn họ, bây giờ ta phải tới đại học Thanh Hòa, không có thời gian."

"Vâng ạ..."

Phó tổng biên muốn nói lại thôi.
Đầu năm nay, thật sự không cần để ý tới tập đoàn nữa sao?
Giang Tự cười nói với hắn:
"Yên tâm, ta gánh được.
Được rồi, ta còn có lớp phải dạy, đừng nói những chuyện này nữa."

Nói qua, Giang Tự liền lên xe đi đến đại học Thanh Hòa, không quan tâm tới người của Vương thị.
Thế nhưng khi hắn vừa tới nơi, đoàn người của Vương thị kia đã đứng đợi ngay trước cửa trường học.
Chỉ thấy một người trung niên mặc âu phục thẳng thớm cười nói với Giang Tự:
"Tổng biên.
ngài khỏe chứ, ta là Vương Hoài của Vương thị."

Giang Tự nhìn đối phương cười cười:
"Nhìn bộ dáng này hẳn các vị quyết định phải gặp ta cho bằng được.”

"Ừ, rất muốn gặp ngài… "
Vương Hoài khách khí nói.
Lúc này, đệ tử tụ tập ngày càng nhiều trước cổng trường.
Giang Tự vốn là nhân vật có danh vọng trong trường học.
Lúc này mọi người đều biết Vương thị ở trước cổng trường cản Giang Tự, thậm chí còn có sinh viên cầm gậy sắt chạy tới, bảo phải bảo hộ Giang lão sư.
Giang Tự phất phất tay với đám sinh viên, ra hiệu mọi người đừng kích động như vậy, hắn nhìn Vương Hoài:
"Không biết Vương thị tới Lạc thành muốn làm gì?"
"Có thể nói chuyện riêng không?"
Vương Hoài đang nói: "Chúng ta tôn trọng Giang tiên sinh nhìn xa hiểu rộng và danh vọng của ngài.
hi vọng ngài có thể cho chúng ta một cơ hội giải thích."

Giang Tự lắc đầu:
"Nói chuyện riêng thì thôi, cần gì thì nói ngay ở chỗ này đi."

Vương Hoài nhìn một vòng người xung quanh, trong lòng hắn có chút bất đắc dĩ.
Chung quy chuyện hắn cần thương lượng sao có thể nói trước mặt nhiều người như vậy?
Giang Tự chống quải trượng hướng đi vào trường:
"Về đi thôi, chân tướng sẽ không vì ai mà thay đổi, chân tướng chính là chân tướng.
Vương thị nên đoàn kết cùng Trung Nguyên, tạp chí hi vọng cũng chỉ đưa tin thật.
Ta từng đi qua hàng rào 61 để đưa tin về A.
I.
Thời điểm đăng bài cũng vô cùng khách quan, lợi và hại cũng nói rõ rõ ràng ràng."

"Nhưng tin lần này về Vương thị, rõ ràng cái nhìn chủ quan của ngài… "
Vương Hoài đang nói.
Giang Tự quay đầu lại nhìn hắn một cái:
"Ta chỉ đang trần thuật sự thật."

Vương Hoài nhìn bóng lưng khập khiễng của Giang Tự cùng đám sinh viên dần tản đi.
Một người trợ thủ hỏi:
"Kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?"
"Về thôi…"
Vương Hoài thở dài nói.
"Không thử thêm à?"
Trợ lý hỏi.
"Đối phương cố ý để phó tổng biên báo hành trình cho chúng ta biết, để chúng ta tới đây.
Điều này đã hợp ý ông ta… "
Vương Hoài vừa nghĩ vừa nói:
"Ông ấy gặp Vương thị trước mặt mọi người vốn muốn tránh tị hiềm, cũng bày tỏ thái độ của ông ta vô cùng kiên quyết, sẽ không quay đầu."

Lúc này, Giang Tự đang vào trường học thì một tên sinh viên ở bên cạnh hắn đột nhiên hỏi:
"Giang Lão Sư, ngài sẽ vì Vương thị mà thay đổi thái độ sao, dù sao bọn họ cũng là tập đoàn..."

Giang Tự ngừng lại, hắn lần nữa nói nói:
"Chân tướng sẽ thay đổi vì ai đó sao? Nếu là vậy, nó không phải chân tướng.”

...
Vị trí cao ốc AI của hàng rào 61 không quá đặc biệt, nhìn từ xa nó chẳng khác nào những cao ốc bình thường khác.
Thế nhưng khi ngồi thang máy sẽ cảm nhận được đây là trung tâm phát minh nghiên cứu kỹ thuật tràn ngập mỹ cảm khoa kỹ.
Chỉ cần nhìn những nhân viên mặc đồng phục bận rộn đi lại cũng đủ hiểu được tầm quan trọng nơi đây.
Lúc này, một nhân viên mặc đồ xanh đang nhập số liệu vào máy tính để Linh nhận được thông tin.
Nghe nói trước tai biến, toàn bộ thế giới đều có thể kết nối được với nhau thông qua internet.
Nếu AI tồn tại khi đó không cần phiền toái tới mức nhập liệu bằng tay nữa, hoàn toàn có thể để Linh tự thu hoạch dữ liệu.
Theo nhân viên công tác, hẳn không có bức tường lửa nào có thể ngăn cản sự xâm lấn của Linh.
Sự thật cũng chứng minh, về phương diện đột phá tường lửa, Linh cực kỳ ưu tú.
Vương Thánh Tri ngồi ở trên xe lăn, tự mình quan sát mọi chuyện.
Lúc này, Dương An Kinh ngồi thang máy đi tới, sửa sang lại một chút chăn lông trên đầu gối hắn.
Vương Thánh Tri đưa một phần văn bản tài liệu cho Dương An Kinh:
"Linh đã tìm được nơi Khánh thị một mực giấu kín."

Dương An Kinh nhận lấy tài liệu và nhìn thoáng qua:
"Ta đi Tây Nam đi một chuyến, thanh trừ hết, Khánh thị sẽ không còn gì có thể dựa vào."

"Ừ…"
Vương Thánh Tri bình tĩnh gật đầu:
"Lúc đó nói không chừng bọn họ sẽ chịu ngồi xuống, tâm bình khí hòa trò chuyện với chúng ta một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận