Đệ Nhất Danh Sách

Chương 953: Vân Bạo Đạn


Tuyến đường tiếp tế vận tư được xem như đường sinh mệnh, nếu con đường này bị chặt đứt thì hơn mười vạn mọi rợ sẽ không còn thức ăn để dùng.
Mặc kệ binh dũng mãnh cỡ nào, tướng quân văn thao vũ lược cỡ nào. Cạn lương thực vẫn là chuyện cực kỳ đáng sợ, chiến bại là chuyện tất nhiên.
Ngay từ đầu khi P5092 tới Tả Vân sơn, kỳ thật hắn cũng không có ý định gì với tuyến đường này. Chung quy mọi rợ nhất định sẽ bảo vệ đường vận chuyển rất nghiêm ngặt. Thật sự là thế, quân đoàn viễn chinh vì bảo hộ con đường này đã trực tiếp phái hơn bảy vạn đại quân bao vây Tả Vân sơn.
Cho nên, P5092 chỉ muốn bức cho quân đoàn viễn chinh nôn nóng xông lên mà thôi, không nghĩ điều này có thể gây ra uy hiếp gì với mọi rợ.
Nhưng P5092 cùng quân đoàn viễn chinh hoàn toàn không nghĩ đến, nhiệm vụ căn bản không thể nào hoàn thành trong mắt bọn họ lại thật sự bị Nhâm Tiểu Túc cho “thuận tay" hoàn thành.
Hiện giờ quân đoàn viễn chinh phải đối mặt với vấn đề cạn kiệt lương thực. Bọn họ cũng không muốn toàn diện tiến công trong thời điểm này, mà tình thế ép bọn họ phải làm vậy.
Tựa như P5092 nói, kỳ thật quân đoàn viễn chinh là đang tuyệt địa phản kích...
Vương Uẩn sửng sốt nửa ngày. Bất quá hắn nhìn P5092 cau mày thì đột nhiên hỏi: "Nếu bây giờ chúng ta giữ thế chủ động, sao ngươi lại mặt ủ mày chau?"
"Bởi vì từ một khắc này, một mặt cực kỳ tàn khốc của chiến tranh sẽ xuất hiện. P5092 nói:
"Chiến tranh không phải một bàn cờ, mà là lấy từng sinh mệnh không ngừng trả giá để đổi lấy thắng lợi.”
Trong doanh trướng là ánh đèn màu da cam. Vô số pháo sáng xuất hiện trên bầu trời của trận địa phòng ngự, ánh lửa rừng rực sắc hồng sau khi bùng nổ thì chậm rãi tan biến.
Trên không trung, phấn magie bị oxi hóa trở nên vô cùng rực rỡ và chói mắt.
Thế nhưng phía dưới ánh sáng mỹ lệ kia là quân đoàn viễn chinh xấu xí đang giơ tấm chắn lên không ngừng công kích. Lần này tiết tấu tiến công của quân đoàn viễn chinh còn nhanh hơn lúc trước không chỉ vài lần. Tựa như P5092 suy đoán, mọi rợ sẽ không dễ dàng bỏ qua nơi này, họ nhất định sẽ tiến công vô cùng nhanh nhầm chấm dứt trận chiến ở Tả Vân sơn.
Trận địa phòng ngự , súng máy hạng nặng không ngừng được bóp còi, viên đạn dưới động năng như sao băng xuyên qua màn đêm.
Dưới uy lực của súng máy hạng nặng, tấm chắn của mọi rợ có chút rạn nứt, chẳng khác nào từng đóa hoa nở trên mặt đất.
Thế nhưng hôm nay mọi rợ không do dự nữa, họ giơ tấm chắn đã sớm nứt ra vô số đường, cố gắng vọt tới trận địa phòng ngự trước khi nó bị bắn nát.
Đây là phương pháp chiến đấu bất kể sinh tử, đám mọi rợ này chẳng khác nào pháo hôi trải đường cho các binh sĩ phía sau. Họ dùng chính tính mạng của mình để rút ngắn cự ly của quân đoàn viễn chinh với trận địa phòng ngự.
P5092 quan sát tất cả, hắn gọi tới Trương Tiểu Mãn nói:
"Xem ra buổi tối hôm nay mọi rợ đang muốn thử đột phá trận địa phòng ngự bằng cách tấn công chúng ta đột ngột. Hiện tại hẳn mọi rợ vẫn chưa biết chúng ta đã đoán được nên thế công sẽ rất mãnh liệt. Báo cho hai đoàn kia, để họ chuẩn bị thứ ta đã dặn!”
Chỉ thấy quân đoàn viễn chinh không tiếc trả đại giới liên tục công kích. Rốt cục chúng cũng tiếp cận tới trong vòng 400 mét phụ cận trận địa phòng ngự, nhưng khi ấy tấm chắn đã bị vỡ nát.
Bấy giờ, phía sau tấm chắn là mười mấy chiến sĩ trọng giáp cầm một tấm chắn khác dũng mãnh đột tiến, hung hãn không sợ chết.
Mọi rợ đã chết bất quá là pháo hôi, mãi đến khi bọn họ tiến vào cự ly 400 mét thì chân tướng mới được phơi bày.
Thì ra nhiệm vụ của những pháo hôi đó chỉ là để che giấu những chiến sĩ trọng giáp mà thôi!
Trên người những chiến sĩ trọng giáp này đều là khôi giáp, tấm chắn được tạo thành từ xe thiết giáp của Hỏa Chủng.
Hỏa lực của súng máy hạng nặng nhanh chóng tập trung vào đám chiến sĩ trọng giáp này. Thế nhưng dù có kéo chậm của chúng thì vẫn chẳng giết được.
P5092 nói với một người tham mưu tác chiến nói:
"Hiện tại, thông báo sư đoàn hai để họ tiến hành chặn đường đi."
Phía tây bắc trận địa, 20 chiến sĩ khiêng súng hỏa tiễn, dưới sự yểm hộ của chiến hữu bắt đầu nhắm bắn đám chiến sĩ trọng giáp kia.
Sau khi đoàn trưởng số 2 đo lường cự ly của mọi rợ xong thì rống to:
"Nghe lệnh, một khi mọi rợ trọng giáp tiến vào phụ cận 310 mét của trận địa, lập tức xạ kích! Ai bắn không trúng, buổi sáng ngày mai không cần ăn cơm nữa!"
Những người này khiêng trên vai cũng không phải hỏa tiễn đạn đạo mà là vân bạo đạn! Vũ khí có tính sát thương kinh khủng nhất trong các loại tên lửa đạn đạo!
Ban đầu, chiến tranh trong liên minh hàng rào đều sử dụng bom Na-pan, nhưng về sau mọi người dần dần không xài nữa.
Có người nói bom Na-pan quá mức tàn nhẫn, thế nhưng trên thực tế, nguyên nhân duy nhất khiến quân đội từ bỏ một loại vũ khí là vì có loại vũ khí tốt hơn thay thế nó
Lần này, chiến lữ số 6 tới Trung Nguyên đã mang theo 32 cây súng vân bạo đạn. Hiện tại được đưa hết cho sư đoàn số 2.
"Nổ súng!"
Nhị đoàn trưởng gào thét.
Vừa dứt lời, 20 binh sĩ không ngừng bóp cò.
Vân bạo đạn với tốc độ mắt thường không nhìn ra được đã nhanh chóng tiếp cận mục tiêu. Trong chớp mắt, vân bạo bạo tạc, khí lưu khuếch tán.
Vân bạo đạn không phải thuốc nổ, mà là nhiên liệu năng lượng cao như ethylene oxide
Trong chớp mắt, vân bạo đạn thứ hai phát nổ, nhiệt độ cao lan tỏa, trung tâm phát nổ nhiệt độ hơn 2500 độ, tạo thành chấn động áp suất cao.
Bởi vì vân bạo đạn không được trang bị chất ôxy hóa nên ngay thời điểm phát nổ, nó sẽ hút hết ôxy ở gần đó, tạo ra khu vực thiếu ôxy.
Khi những chiến sĩ trọng giáp đó dũng mãnh công kích, vân bạo đạn phát nổ bên cạnh bọn họ chẳng khác nào văn minh nhân loại và văn minh mọi rợ kịch liệt va chạm nhau vậy.
Mặc kệ trọng giáp của mọi rợ cứng rắn đến cỡ nào. Mặc kệ trong tay mọi rợ có thiết giáp rắn chắc cỡ nào, nhiệt độ cùng áp suất cao kia sẽ chấm dứt hết thảy sinh mệnh.
Khu vực thiếu ôxi khiến mọi rợ phía sau xông tới nhanh chóng bị nghẹt thở.
Vào lúc này, P5092 bỗng nhiên nhíu mày nói:
"Vương Uẩn, nhóm chiến sĩ trọng giáp này có gì khác nhóm chiến sĩ trọng giáp lao lên lúc trước không?"
Vương Uẩn nhanh chóng so sánh, chỉ một giây đồng hồ sau hắn đã nhanh chóng nói:
"Không đúng, tốc độ của chiến sĩ trọng giáp lần này không bằng lần trước!”
P5092 thở dài một tiếng:
"Quả nhiên, để sư đoàn 2 dừng bắn, đợi mệnh lệnh tiếp theo của ta.”
P509 thầm mừng vì bản thân đã sớm chuẩn bị, không để sư đoàn hai tiến hành bắn hàng loại mà giữ lại 12 cái.
Vì e rằng chiến sĩ trọng giáp lần này chỉ được phái ra nhằm tiêu hao vũ khí cao cấp của họ mà thôi. Cao thủ chân chính vẫn đang ẩn núp ở chỗ tối!
Bạn cần đăng nhập để bình luận