Đệ Nhất Danh Sách

Chương 896: Tranh Thủ Chút Thời Gian

Dưới sự yểm hộ của sư đoàn số 6, sư đoàn số 7, sư đoàn số 5, sư đoàn số 1, sư đoàn số 4 rốt cục cũng có được cơ hội thở dốc khó khăn.
Sau khi bốn P5 kia biết sư đoàn số 6 bị phục kích cũng hiểu rõ họ đã lâm vào cạm bẫy của quân đoàn viễn chinh.
Cho nên hiện tại chuyện bọn họ phải làm không phải thương tiếc tướng sĩ đã bỏ mình của sư đoàn số 6 mà là chạy đua với thời gian.
Chỉ khi bọn họ trở lại Trường Thành phía nam, Hỏa Chủng mới có năng lực tiếp tục đọ sức cùng quân đoàn viễn chinh.
Trong đó, sư đoàn số 1 cùng sư đoàn số 4 vẫn còn đỡ, lúc bọn họ truy kích đã dần rơi về đằng sau, hiện tại rút lui ngược lại là nhanh chóng nhất.
Sư trưởng P5077 của sư đoàn số 1 vừa chỉ huy cả đội tự động lùi lại, vừa cảm khái cùng sĩ quan phụ tá.
Hắn đứng trên xe chỉ huy nhìn ra bên ngoài, khi thấy thần thái mệt mỏi hiện lên trên mặt các binh sĩ, P5077 nói:
"Nếu như sáng nay chúng ta nghe P5092 thì tốt rồi, đại chiến trước mặt sao có thể cho phép tư lợi cá nhân lên ngôi, là chúng ta sai rồi a."

"Trưởng quan, bây giờ nói những cái này cũng vô dụng, lùi lại mới là chuyện cần làm nhất hiện nay…"
Sĩ quan phụ tá nói:
"May mà ta cự ly đội ta cách chiến trường khá xa, dự tính hai giờ là có thể đến Trường Thành.
Đến lúc đó hỏa lực trên tường thành có thể ngăn trở mọi rợ tiếp tục truy kích."

"Chỉ mong là vậy..."

P5077 nói.
Nhưng hắn vừa dứt lời, lữ trưởng bộ binh lữ phía sau bỗng nhiên gọi điện thoại cho xe chỉ huy:
"Trưởng quan, phía cánh chúng ta bị tập kích, là quân đoàn viễn chinh!"
"Tình huống như thế nào?"
P5077 nhíu mày hỏi:
"Sao mọi rợ lại xuất hiện ở chỗ này?"
"Hẳn là đã sớm mai phục tại đây.
Hiện tại mới đột nhiên xuất hiện.”

Lữ trưởng nọ dồn dập nói:
"May mà bọn họ tới chậm một bước, sư đoàn số 7 phía sau chúng ta mới là mục tiêu công kích chủ yếu của bọn họ.
Đội ta bộ có thể mau chóng thoát khỏi bọn họ.
Trưởng quan, chờ ngài chỉ thị, chúng ta trợ giúp sư đoàn số 7 hay tiếp tục lùi lại?"
P5077 lập tức sai người lấy địa đồ ra, hắn chăm chú nhìn địa hình phụ cận, kết quả hít một hơi lạnh:
"Đám mọi rợ này không phải tới chậm, mà là chúng ta lùi lại nhanh hơn so với bọn họ tưởng tượng! Đám binh sĩ này xuất hiện, vốn muốn đem tất cả chúng ta vây kín, không muốn dây dưa.
Đối phương nhất định là binh sĩ chủ lực nhất của quân đoàn viễn chinh, nếu là bị bọn họ kéo lại chỗ này, tất cả đều xong đời!"
"Đã rõ…"
Lữ trưởng bộ binh hồi đáp.
Lúc này, trong lòng P5077 là một mảnh băng lạnh.
Nếu không phải là sư đoàn số 6 thề sống chết bọc hậu trì hoãn nửa giờ, vậy bọn họ sư đoàn số 1 cùng sư đoàn số 7 tại phía tây sẽ bị đám mọi rợ kia kéo chân, không cách nào rút lui.
Nếu cầm chậm nửa giờ, dưới sự xuất hiện đột ngột của binh sĩ chủ lực mọi rợ, chúng sẽ ngăn cản hoàn toàn đường rút lui của họ.
Mà bây giờ lại khác, sư đoàn số 1 đã sớm rời khỏi vòng vây của đối phương.
P5077 nói:
"Lập tức liên hệ với các binh sĩ chủ lực khác hỏi tình huống!"
Rất nhanh, tham mưu tác chiến đã lấy liên lạc xong”
“Chúng ta cùng sư đoàn số 4 phía sau đều đã sớm rời khỏi vòng vây, nhưng sư đoàn số 7 cùng sư đoàn số 5 thì bị kẹt lại.
Quân địch trực tiếp bọc đánh từ hai cánh.
Nếu chúng ta chậm nửa giờ, bốn chi sư đoàn không ai đi được.
Bọn họ đoán số quân bộc đánh này tổng cộng có hơn 1.5 vạn người."

Cũng có nghĩa, sư đoàn số 7 cùng sư đoàn số 5 đang phải đối mặt với mỗi bên hơn bảy ngàn binh sĩ chủ lực của quân đoàn viễn chinh.
Hơn 1.5 vạn mọi rợ của quân đoàn viễn chinh đủ để ngăn trở bốn vạn binh sĩ Hỏa Chủng đã hết gạo sạch đạn.
Mặc dù không thể giết tất cả nhưng cũng đủ để quân đoàn viễn chinh tiến quân không còn bị cản trở gì.
Cho đến giờ phút này, giá trị của sư đoàn số 6 thề sống chết bọc hậu mới hoàn toàn thể hiện ra.
Sĩ quan phụ tá nhìn về phía P5077:
"Trưởng quan, trở về tiếp ứng sư đoàn số 7 cùng sư đoàn số 5 chứ?"
P5077 ngồi ở trên cái ghế im lặng một lúc lâu sau mới nói:
"Lui lại, tiếp tục lui lại, thời gian này là sư đoàn số 6 dùng tính mạng đổi về cho chúng ta, phải quý trọng! Liên lạc với sư đoàn số 7 cho ta!"
Lúc này, tướng lãnh tối cao P5067 của sư đoàn số 7 đang quay đầu quân đoàn viễn chinh vừa xuất hiện.
Các binh sĩ đang vội vàng ứng chiến trong hỗn loạn, thực lực hai bên cách xa nhau, binh sĩ tiền tuyến mới tiếp xúc cùng đối phương đã bị giết sạch một đám.
Điện thoại vang lên:
"Ta là P5077 của sư đoàn số 1, ta ở phía nam các ngươi, nhưng chúng ta không thể trở về trợ giúp."
P5067 đang hãm trong lớp lớp vòng vây cười nói:
"Các ngươi đi đi, Trường Thành là phòng thủ cuối cùng của nhân loại, nhờ cậy các ngươi."
P5077 trầm giọng nói:
"Lão đồng học, ngươi biết mình phải đối mặt với cái gì chứ?"
"Đương nhiên biết…"
P5067 cười nói:
"Cũng không thể để một người P5031 bị trừng phạt được đúng không.
Rõ ràng là tất cả mọi người đều ra quyết định sai, bây giờ là lúc để trả giá cho điều đó."
P5077 do dự một chút:
"Thế nhưng ..."
"Không có thế nhưng…" P5067 nói như đinh chém sắt: "Sư đoàn số 6 có thể ngăn trở mọi rợ cho chúng ta nửa giờ, sư đoàn số 7 chúng ta cũng có thể vì các ngươi ngăn trở nửa giờ nữa.
Đội của ngươi tiếp tục lùi lại, lặp lại, đội của ngươi tiếp tục lùi lại."

Nói xong, P5067 cúp điện thoại, hắn để thuộc hạ đem bội đao của mình tới sau đó nhấn nút màu đỏ trên xe chỉ huy xuống:
"Rất vinh hạnh được đồng sinh cộng tử cùng chư vị.
Sư đoàn số 6 đã không có, bây giờ tới sư đoàn số 7 đứng lên.
Sư đoàn số 6 vì chúng ta tranh thủ nửa cái giờ, bây giờ chúng ta nên vì sư đoàn số 1 và sư đoàn số 4 tranh thủ nửa giờ."

"Thời gian là thứ rất quý, ai cũng nói thời gian là vàng bạc.
P5067 ta không có nhiều tiền để mua thời gian, chỉ có thể dùng mạng đổi lại."

"Chư vị, hôm nay tử chiến không lùi, đây là vinh quang của chúng ta khi được thủ hộ cho sự tồn tại của nhân loại Trung Nguyên."

Nhưng ngay một khắc này, bỗng nhiên có người liên lạc với xe chỉ huy:
"Trưởng quan, đột nhiên có người ngoài gia nhập chiến trường! Lặp lại, có nhân vật không biết gia nhập chiến trường!"
"Ai? Mấy người?"
P5067 sửng sốt một chút.
Cái gọi là nhân vật không biết là đương nhiên không phải là Hỏa Chủng hay quân đoàn viễn chinh, có thể là người của Vương thị, cũng có thể là người của Chu thị, hoặc một người nào đó khác, nhưng đều là người không nên xuất hiện tại đây.
"Báo cáo trưởng quan, đối phương chỉ có hai người, là mặt nạ bạc, là mặt nạ bạc trong truyền thuyết a!!!"
Tiền tuyến hồi báo.
P5067 vội vàng rời khỏi xe chỉ huy, hắn leo lên trần xe, giơ kính viễn vọng hướng nhìn về tiền tuyến phương xa.
Giờ này khắc này, rõ ràng có hai người cầm vung đao đi đến chiến trường, không vội không chậm, bình tĩnh vô cùng.
Đứng giữa cả ngàn binh sĩ Hỏa Chủng và mọi rợ quân đoàn viễn chinh hai người này nhìn qua có chút đơn bạc lại cô độc.
Hơn nữa, siêu phàm giả theo dõi tin tức đều biết.
Kỳ thật mặt nạ bạc không phải người mà là năng lực của người nào đó, là năng lực của một đại nhân vật ở Tây bắc.
Vừa nghĩ đối phương chỉ có một người, P5067 đã cảm thấy thân ảnh đi vào chiến trường của đối phương càng thêm cô độc.
Thông qua kính viễn vọng, P5067 chợt thấy đối phương dường như đang nói gì đó với binh sĩ tiền tuyến, hắn lập tức hỏi:
"Đối phương đang nói gì vậy?"
Trong máy truyền tin, một chỉ huy tiền tuyến khó khăn nói:
"Hắn kêu chúng ta lùi lại, hắn nói hắn tới giúp đỡ chúng ta tranh thủ một ít thời gian."

Trong lúc họ nói chuyện, tiếng súng ngắm vang lên từ phương xa, quẩn quanh vọng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận