Đệ Nhất Danh Sách

Chương 836: Tiền Tuyến! Chiến Sự!

Bây giờ thân phận của Nhâm Tiểu Túc trong đội Hỏa Chủng này khá đặc thù.
Chung quy hắn có thể ngồi xem báo cùng P5.
Có quỷ mới biết hiện tại hai người này có quan hệ gì.
Những người không thấy một màn Nhâm Tiểu Túc được Hỏa Chủng chào hỏi buổi sáng cũng dần khách khí với Nhâm Tiểu Túc.
Dù họ không thấy nhưng vẫn nghe được tin nạn có một nạn dân móc nối quan hệ không tầm thường với trưởng quan, ngàn vạn lần không nên đắc tội.
Nói thật, binh sĩ Hỏa Chủng cũng rất khó hiểu, đến cùng trưởng quan nhà họ có quan hệ gì với thiếu niên này.
Cho nên khi Nhâm Tiểu Túc quay lại xe tải, ba người được hắn tặng đồng hồ cùng đi tới, nói muốn trả đồ cho Nhâm Tiểu Túc.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc cự tuyệt không nhận, ngược lại còn an ủi ba người:
- Các người an tâm nhận đi.
Yên tâm, đây là quà cảm tạ vì đã giúp đỡ chúng ta.
Không thể bảo ta là người quen của trưởng quan nhà các ngươi nên nhận lấy sự giúp đỡ như lẽ hiển nhiên được.
Như vậy là không đúng!
Ba binh sĩ được Nhâm Tiểu Túc khích lệ về.
Chuyện Nhâm Tiểu Túc trở thành hảo huynh đệ với P5 nhanh chóng lan truyền khắp toàn quân.
Sáng thứ hai, lúc hắn đi lấy cơm thì đám binh sĩ lo chuyện bếp núc cực kỳ nhiệt tình, thậm chí còn hỏi trưa nay Nhâm Tiểu Túc muốn ăn gì….
Nạn dân thì khó lòng tiếp nhận sự thật này.
Họ thì chẳng có cơm ăn, thiếu niên này còn có thể chọn món nữa cơ!
Người với người sao lại chênh lệch như thế chứ!
Cùng ngày, binh sĩ Hỏa Chủng bỗng tăng tốc.
Nhâm Tiểu Túc thấy rõ tốc độ xe thay đổi.
Hắn hỏi binh sĩ phía trước:
- Sao đột nhiên lại tăng tốc vậy?
Một binh sĩ đáp:
- Phía trên có lệnh phải tới tiền tuyến trong vòng hai hôm tới.
Không chỉ hàng rào 176 bị tập kích mà kẻ địch cũng xuất hiện ở phương bắc Hỏa Chủng rồi.
Họ đã tiêu diệt hai nhà xưởng của chúng ta, chúng ta phải thừa dịp quân chủ lực của chúng chưa tới mà đẩy lùi chúng.
Hiện tại phương bắc Hỏa Chủng đang xây dựng phòng tuyến.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, xem ra tộc đàn phương bắc đã toàn diện tiến công Trung Nguyên rồi.
Hơn nữa còn muốn một lần đánh với cả Vương thị lẫn Hỏa Chủng?!
Này có phải là quá mức tự tin hay do chúng căn bản không hiểu rõ tình hình ở Trung Nguyên?
Hắn quay lại chỗ ngồi nhìn hàng xe dằng dặc vượt núi vượt sông.
Giờ khắc này, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy việc hắn kề vai tác chiến với Hỏa Chủng thật sự rất kỳ diệu.
Vốn hai bên đang ở phe đối lập, đột nhiên vì kẻ thù chung mà trở thành một phe.
Chính Nhâm Tiểu Túc cũng không rõ đây là sao nữa.
Mùa xuân đã tới, cây cối dần đơm hoa kết trái khắp núi đồi.
Suối nước ở khe núi dần tan băng, chảy từ trên núi xuống tạo thành một dòng sông ngòi chảy xiết.
Khi sông ngòi va chạm vào đá giữa đường, bọt trắng xóa văng tư toán khắp nơi.
Nếu Hỏa Chủng thành công, những thứ này đều sẽ như cũ.
Nếu Hỏa Chủng thất bại, nước suối sẽ được nhuộm một màu đỏ tang tóc.
Ngày thứ ba, rốt cục binh sĩ Hỏa Chủng cũng tới cứ địa.
Thế nhưng khiên Nhâm Tiểu Túc không ngờ tới là cảnh tượng binh hoang mã loạn trong nơi đây.
Binh sĩ được nghỉ ngơi ôm súng ngồi ngủ, toàn thân đều là bùn đất, chật vật chịu không nổi.
Nhâm Tiểu Túc còn thấy rất nhiều thương binh, sau đó được người đưa tới trạm y tế tạm thời
Tại trạm y tế, mấy trăm dây sắt được giăng giữa hai cọc gỗ, phía trên toàn là ga giường, y phục cùng băng gạc.
Quần áo đã được giặt và phơi sạch sẽ nhưng vẫn không tẩy sạch được vết máu, nhìn qua mà giật cả mình.
Nhâm Tiểu Túc bỗng nhận ra, thời gian mấy hôm mà họ di chuyển, chiến sự phương bắc đã ngày càng tàn khốc hơn!
Có người khiêng thương binh tới trạm y tế, khóc hô:
- Ai cứu đội trưởng của ta đi!
Nhâm Tiểu Túc nhìn một màn này từ xa.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy người Hỏa Chủng khóc.
Thì ra những người này cũng có tình cảm bình thường, cũng sẽ bi thương vì chiến hữu của mình.
Lúc trước Nhâm Tiểu Túc từng từng gặp qua cảnh này.
Ấn tượng của Nhâm Tiểu Túc về những người đó là dù đồng đội có chết họ vẫn bình chân như vại.
Bất kể là tiểu đội Bình Minh hay Hoàng Hôn đều là thế.
Dường như Dương Tiểu Cận cũng phát hiện ra Nhâm Tiểu Túc đang thắc mắc gì:
- Hệ thống tình báo và quân đội tác chiến khác nhau.
Người của hệ thống tình báo không thường gặp nhau, có ít người đi chấp hành nhiệm vụ chỉ là hợp tác tạm thời.
Hơn nữa, từ trước tới nay, người của cục tình báo đều không cần những cảm xúc thường nhật.
Bấy giờ, bên cạnh binh sĩ khóc hô là chiến hữu đang nằm trên cáng cứu thương của hắn.
Người này sống chết không rõ.
Có người của trạm y tế tới, đối phương khó xử:
- Hiện tại trạm y tế không có đủ bác sĩ.
Họ đều đang chữa thương cả rồi.
Các ngươi chịu khó chờ chút đi!
Mấy binh sĩ khiêng cán tới không chịu, họ kéo lấy y tá nọ:
- Các người mau cứu hắn.
Hắn bị rìu chém ngang bụng.
Bây giờ không cứu sẽ không kịp nữa!
Tố chất thân thể của Hỏa Chủng tuy mạnh hơn người bình thường một chút nhưng bọ rìu chém vào bụng qua nửa tiếng thì dù có mạnh mẽ tới đâu cũng ngủm thôi.
- Nhanh, mau cứu người đi!
Vương Kinh xuống xe, kêu gọi mọi người.
Các bác sĩ của Ba Ngôi không chút phàn nàn.
Tuy họ từng thất vọng và mệt mỏi nhưng đứng trước một sinh mạng đang dần tiêu tán, chuyện đầu tiên họ nghĩ tới là cứu người.
Nhâm Tiểu Túc đỡ Vương Kinh xuống xe, Vương Kinh nói với y tá:
- Ta là Vương Kinh, bác sĩ của tổ chức Ba Ngôi.
Chuẩn bị cho ta phẫu thuật!
Y tá nghe tên Vương Kinh lập tức vui vẻ:
- Ngài là Vương Kinh tiên sinh?
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc mới nhận ra, tên của Vương Kinh trong ngành y này lại có tác dụng như thế.
Đối phương vừa nghe tên đã lập tức tin tưởng lão gia tử.
Bất quá y tá khó xử đáp:
- Phòng phẫu thuật đều được dùng cả rồi.
Không phải chúng ta không cho ngài dùng mà thật sự người bị thương rất nhiều.
Các bác sĩ trong trạm y tế đều đang cứu người, không ít người đã một ngày một đêm không ngủ.
Vương Kinh có chút khó xử, phòng phẫu thuật không còn thì nên làm gì đây? Không có phòng vô trùng, hắn phẫu thuật kiểu gì?
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên nói với Vương Kinh:
- Y tá, ngươi cầm dụng cụ phẫu thuật tới đây.
Lão gia tử, ngươi tới phẫu thuật cho hắn.
Thuốc gia truyền của ta hắn cứu được hắn.
Nghe xong, y tá xoay người lấy dụng cụ ra.
Phía trên là thuốc cầm máu và dụng cụ phẫu thuật.
Vương Kinh nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái:
- Ngươi nên biết, nếu không có phòng khử trùng, hắn sẽ bị nhiễm khuẩn, hậu quả nghiêm trọng vô cùng.
Ngươi có chắc chắn không?
Nhâm Tiểu Túc nhếch miệng cười:
- Lão gia tử yên tâm.
Nói xong, Vương Kinh bắt đầu khâu miệng vết thương lại.
Phần ruột của binh sĩ bị chém đứt, cả người rơi vào trạng thái sốc do thiếu máu.
Theo như y tá quan sát thì người này hẳn đã hết thuốc chữa rồi, thế nhưng Vương Kinh vẫn rất tin tưởng thiếu niên bên cạnh mình.
Chỉ thấy mỗi mũi khâu hoàn thành xong, Nhâm Tiểu Túc lập tức thoa hắc dược lên.
Hắn không quan tâm việc bôi vào bụng đối phương có tạo ra tác dụng như khi uống thuốc chăng.
Hiện tại cứu sống người mới là quan trọng nhất.
Các binh sĩ còn lại vốn đang tuyệt vọng nhưng họ chợt phát hiện, khi thuốc màu đen được bôi lên vết thương, gò má của đội trưởng vốn trắng xám dần hồng hào hơn.
Cả đám hai mặt nhìn nhau, đây là thứ thuốc gì mà thần kỳ thế kia chứ?!
Cách đó không xa, P5092 hăng hái nhìn một màn này.
Sĩ quan phụ tá tính nói gì nhưng bị đối phương cản lại:
- Quan sát kỹ một chút rồi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận