Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1137: Chúc Ngươi Hạnh Phúc

"Gia tộc Normand cùng Tudor sở hữu Chân Thị Chi Nhãn màu đen quá lâu… "
Trần Tĩnh Xu thấy Nhâm Tiểu Túc có chút khó hiểu thì cười giải thích:
"Cho nên tất cả tài nguyên trong vương quốc Vu Sư đều do họ phân phối.
Thời gian lâu dài, tất nhiên sẽ khiến các gia tộc khác bất mãn."
Nhâm Tiểu Túc kỳ quái nói:
"Giữ Chân Thị Chi Nhãn màu đen thì thi pháp mạnh hơn chút thôi, liên quan gì tới phân phối tài nguyên?"
Trần Tĩnh Xu lắc đầu:
"Ngươi không có Chân Thị Chi Nhãn màu đen nên căn bản không nhận ra sự huyền bí trong đó.
Bí mật của nó, chỉ có những người nắm giữ mới biết.
Bằng không ngươi cho rằng vì sao gia tộc Normand cùng Tudor có thể chiếm giữ Đô Thành?"
Nhâm Tiểu Túc nhìn Trần Tĩnh Xu một cái:
"Nói hay nhỉ, cứ như thợ săn tiền thưởng các ngươi từng có được Chân Thị Chi Nhãn màu đen không bằng."

Không thú vị gì cả, các ngươi không có nhưng ta thì có nha!
"Tuy chúng ta chưa từng sở hữu nhưng chúng ta biết trừ vũ khí ra, nó còn có tác dụng khác… "
Trần Tĩnh Xu hờn dỗi nói:
"Tuy chúng ta không xác định ngươi tới đây có mục đích gì nhưng ta cảm thấy, chúng ta vẫn là hợp tác ngang hàng thì tốt hơn.
Chúng ta có thể cung cấp một lượng lớn tin tức cho ngươi, mà ngươi chỉ cần phối hợp hành động với chúng ta một chút là được.”

"Có thể nha… "
Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm đáp:
"Mọi người lợi dụng lẫn nhau cũng tốt."

Có lẽ thợ săn tiền thưởng cho rằng, cuộc giao dịch này bọn họ lợi dụng Nhâm Tiểu Túc nhiều hơn một chút, nhưng trên thực tế, quyền chủ động từ trước đến nay đều nằm trong tay mình Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc dông ngựa rời đi, trước khi rời đi hắn nói với Trần Tĩnh Xu:
"Đêm nay ta sẽ dẫn Mai Qua rời đi, mặc kệ Tiễn Vệ Ninh là kế hoạch gì, ta cũng không có hứng thú đi chuyến này cùng hắn.
Cho nên đêm nay chúng ta sẽ mỗi người đi một ngả, gặp lại ở Đô Thành!"
"Tiễn Vệ Ninh sẽ không cho ngươi rời đi, hắn cần một Vu Sư tọa trấn trong thương đội… "
Trần Tĩnh Xu lãnh tĩnh phân tích.
"À… "
Nhâm Tiểu Túc cười gật đầu:
"Vậy không thể thuận theo hắn rồi."

Lời này khiến Trần Tĩnh Xu nghe mà ngây người.
Ngàn người trong thương đội có hơn phân nửa là người của Tiễn Vệ Ninh, dù thiếu niên trước mặt có mạnh tới đâu cũng khó lòng phá vỡ vòng vây mấy trăm người?
Sau khi Nhâm Tiểu Túc rời đi, một hộ vệ theo sát hắn lặng lẽ chạy tới chỗ Tiễn Vệ Ninh:
"Đại nhân, người hầu cận kia chỉ cưỡi ngựa đi dạo, không làm gì khác."

"Đi dạo?"
Tiễn Vệ Ninh nhíu mày:
"Chẳng lẽ hắn thật sự chỉ là người bình thường? Hắn đã làm gì?"
"Chủ yếu chỉ nói chuyện phiếm, trêu ghẹo với một nữ nhân… "
Hộ vệ kia thấp giọng nói:
"Nữ nhân kia cũng không tệ lắm, ta nghĩ hắn đã nổi lên tà tâm a."

Tiễn Vệ Ninh cười lạnh:
"Đã là lúc nào rồi còn nghĩ tới muốn loại chuyện này, không biết sợ à.
Được rồi, ngươi về đi.
Nhớ kỹ nhìn chằm chằm Mai Qua."

Hộ vệ gật đầu:
"Vâng đại nhân, công tác canh gác buổi tối có cần điều chỉnh không? Thổ phỉ hoành hành, ta cảm thấy nên tăng thêm nhân thủ giúp đỡ.”

"Không cần… "
Tiễn Vệ Ninh nhìn hộ vệ một cái.
Hộ vệ nói:
"Vậy được rồi, có tiễn thuật của ngài thì sợ gì thổ phỉ."

Tiễn Vệ Ninh dừng một chút rồi nói:
"Ngươi nói không sai."

...
Chạng vạng tối, bên cạnh đống lửa là hai Miên Dương Nhân đang khắc khổ học lấy ngôn ngữ Vu Sư.
Trong lòng họ tràn đầy hi vọng với tương lai.
Nhâm Tiểu Túc chán đến chết chờ màn đêm buông xuống, hắn nhìn Miên Dương Nhân:
"Hiện tại hai ngươi học được chú ngữ gì rồi?”

"Hãm Địa thuật… "
Lý Thành Quả đáp, nói xong hắn học tiếp, không quan tâm tới Nhâm Tiểu Túc nữa.
Mà Mai Qua thì đang minh tưởng nhằm nâng cao độ thuần thục khi sử dụng Vu Thuật nha.
Phải nói Mai Qua thật sự rất chăm chỉ, không cần biết trên đường có chuyện gì, chưa có ngày nào hắn không minh tưởng, mỗi ngày minh tưởng ít nhất sáu giờ.
Theo lời Mai Qua, nếu không có Chân Thị Chi Nhãn đẳng cấp cao hơn thì phải chăm chỉ hơn.
Có câu cần cù bù thông minh, chỉ cần chăm chỉ hắn cũng có thể trở thành Đại Vu Sư.
Lúc ấy Nhâm Tiểu Túc từng hỏi hắn, trong lịch sử vương quốc Vu Sư có Đại Vu Sư nào sử dụng Chân Thị Chi Nhãn màu trắng không.
Mai Qua trả lời là không có...
Sau khi nói xong, tinh thần Mai Qua sa sút hơn nửa ngày thời gian.
Cơ mà may mắn hắn điều chỉnh tâm tình rất nhanh, thề quyết tâm trở thành Đại Vu Sư dùng Chân Thị Chi Nhãn màu trắng đầu tiên...
Nhâm Tiểu Túc tự nhủ trong lòng, hay là hắn đưa Chân Thị Chi Nhãn màu cam cho Mai Qua trước, kết quả nghe xong lời thề này, Nhâm Tiểu Túc quyết định tạm thời bỏ qua ý nghĩ này.
Chung quy người ta đã thề, hắn cũng không thể làm cho đối phương nuốt lời đúng không?
Bất quá Nhâm Tiểu Túc đang suy nghĩ, tuy Mai Qua có hơi ngốc nhưng biết kiên trì cố gắng, không chịu đầu hàng, rất giống nguyên mẫu nhân vật chính trong tiểu thuyết!
Thời điểm này Nhâm Tiểu Túc cũng bắt đầu cân nhắc, tuy hắn muốn nghiên cứu và phát minh ra cách đọc chú ngữ bằng trung văn nhưng hiện tại hắn chỉ mới tìm ra được chú ngữ "Này nha" cùng "Chúc mừng phát tài".
Tuy hắn có thể nhiều lần sử dụng Vu Thuật nhưng lại không có hiệu quả cao.
Này Nha sẽ khiến dưới chân kẻ địch xuất hiện hố sâu chừng ba mé.
Còn Chúc Mừng Phát Tài thì giống Hãm Địa thuật, khiến người bị lún vào cát.
Nói tiếp Nhâm Tiểu Túc cũng nên tìm kiếm Vu Thuật thích hợp với mình.
Dù sao hắn còn chín vạn thành thục thạch chờ sử dụng.
Hiện tại, dưới tình huống cầm Chân Thị Chi Nhãn trong tay, dù hắn không luyện tập hơn một ngàn lần vẫn có thể thuận lợi thi triển Vu Thuật.
Nhưng nói cho cùng thì uy lực Này Nha và Chúc Mừng Phát Tài vẫn quá nhỏ.
Sau này khi trở về Tây Bắc, mọi người hỏi: Thiếu soái, Thiếu soái, ngươi học được Vu Thuật gì?
Kết quả lại chỉ đào được mỗi cái hố nhỏ thì mất mặt chết.
Dựa theo lời của Mai Qua, thời gian luyện tập Vu Thuật càng nhiều, uy lực khi sử dụng Vu Thuật càng lớn, nhưng một Vu Sư cả đời cùng lắm chỉ luyện được một hai Vu Thuật sở trường mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc phải mau tìm được Vu Thuật hắn muốn học rồi dồn hết thuần thục thạch cho nó!
Nhâm Tiểu Túc nhìn một lượt trên dưới hai Miên Dương Nhân, muốn dùng hai người để thử Vu Thuật một chút.
Thế nhưng hắn cảm thấy cứ giày vò hai người này hoài cũng không tốt lắm.
Vì vậy lặng lẽ móc ra Chân Thị Chi Nhãn, ánh mắt chuyển về phía Tiễn Vệ Ninh:
"Chúc ngươi hạnh phúc."
Lúc này Tiễn Vệ Ninh đang ngồi bên đống lửa nói nhỏ với tâm phúc của mình:
"Đêm nay ngươi dẫn Merckx canh ca đầu.
Ta canh nửa đêm sau, nhất định phải cẩn thận.
Nếu có biến thì bất kỳ lúc nào cũng phải đánh thức ta."

Tâm phúc đáp:
"Vâng đại nhân.
Đúng rồi, gần đây ngài chưa được nghỉ ngơi tốt ngày nào.
Nếu không đêm nay ngài nghỉ hết một đêm đi.
Ta sẽ dẫn người canh đầu hôm, Merckx dẫn người canh nửa đêm còn lại."

Tiễn Vệ Ninh lắc đầu:
"Không cần, tinh lực ta còn rất dồi dào, ngươi có tâm là tốt rồi.
Ta rất cảm động."

Nói xong, hai hàng nước mắt Tiễn Vệ Ninh liền chảy xuống!
Hộ vệ ngây người:
"Ngài cảm động như vậy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận