Đệ Nhất Danh Sách

Chương 421: Khánh Thị Giúp Đỡ Đánh Bắc Vịnh Kiều

Quan quân trong Khánh thị, trừ Khánh Chẩn và La Lam, Nhâm Tiểu Túc chỉ quen 2 người, một là Đường Chu, một là Hứa Man.
Đường Chu là tâm phúc của La Lam, lúc trước Nhâm Tiểu Túc từng cứu hắn một mạng. Còn Hứa Man là tâm phúc của Khánh Chẩn, chuyện thu nạp thổ phỉ phương bắc là do một mình Hứa Man làm hết.
Lúc Nhâm Tiểu Túc thấy Đường Chu, đối phương cũng cao hứng bừng bừng phất tay với Nhâm Tiểu Túc, cũng ra hiệu bản thân không đem vũ khí với các binh sĩ Tiêm Đao Liên.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Lá gan ngươi cũng lớn thật, không mang vũ khí lại dám chạy tới chỗ chúng ta.
- Đem theo vũ khí để làm gì chứ…
Đường Chu cười đáp:
- Các ngươi nhiều người như vậy, lại thêm ngươi, ta có đem theo vũ khí cũng chỉ có con đường chết.
Đám người Trương Tiểu Mãn khó chịu không lên tiếng. Họ phát hiện Nhâm Tiểu Túc rất quen thuộc với người của Khánh thị. Hơn nữa cách nói chuyện của quan quân này như hiểu rất rõ về Nhâm Tiểu Túc, biết Nhâm Tiểu Túc sinh mãnh thế nào.
- Không phải Khánh thị các người đang có chiến tranh à, sao tự nhiên lại chạy tới phương bắc này làm gì?
Nhâm Tiểu Túc hỏi, binh sĩ Tiêm Đao Liên đều vểnh tai lên nghe, đây mới là chuyện họ quan tâm nhất.
Đường Chu nói:
- Ông chủ La lấy được tin tức ngầm từ phía Tông thị nên biết các ngươi thắng trận trong dãy núi kia, sau đó liền phái ta tới.
- Sao La mập mạp biết ta ở trong Tiêm Đao Liên?
Nhâm Tiểu Túc hỏi lại.
Đường Chu cười không đám, trong chớp mắt Nhâm Tiểu Túc liền hiểu, Khánh thị có người trong cứ điểm 178.
Xem ra Khánh Chẩn và La Lam đã chuẩn bị kỹ càng, hành sự thật sự rất chắc chắn.
Chỉ nói về mặt tình báo, cứ điểm 178 thật sự không bằng Khánh thị.
Bất quá, quay lại chuyện chính, Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Vậy các người tới đây làm gì?
- Khánh Chẩn trưởng quan đoán các ngươi muốn nổ cầu Bắc Vịnh, nhưng hắn nói quân lính trông coi nơi đó nhiều hơn các ngươi tưởng, sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên phái chúng ta qua hỗ trợ.
Đường Chu đáp.
Nhất thời, da đầu Trương Tiểu Mãn tê rần, Nhâm Tiểu Túc đánh trận này còn có viện trợ từ bên ngoài tứ ư?!
Đến cùng Nhâm Tiểu Túc và Khánh thị có mối quan hệ thế này. Khánh thị đang phải đối chiến với Dương thị ở phía nam, bây giờ lại tách ra hỗ trợ Nhâm Tiểu Túc?
Phải biết, đội cơ giới này rất được Khánh thị trọng dụng trên chiến trường.
Bỗng dưng Đường Chu nói:
- Ông chủ La từng bảo, chờ ngươi đứng vững gót chân ở núi Thủy Đằng sẽ tặng ngươi một phần đại lễ, xem như chúc mừng ngươi có nhà mới. Kết quả không ngờ mọi chuyện lại thay đổi.
Nghe tới đó, bỗng nhiên trong lòng Nhâm Tiểu Túc đau nhói. Hắn hít một hơi sâu rồi nói:
- Sau đó thì sao?
- Ông chủ La muốn ta hỏi ngươi một câu…
Đường Chu nhìn thoáng qua sắc mặt của Nhâm Tiểu Túc:
- Hắn hỏi, thời điểm Tông Thừa tập kích ngươi, hắn hoàn toàn không biết, Khánh thị không có người ở quan ải, chỉ có người ở núi Định Viễn, hỏi ngươi tin hắn hay không.
Chuyện này, từ lúc Nhâm Tiểu Túc phát hiện gián điệp của Khánh thị ở Định Viễn vẫn luôn là cái gai trong lòng hắn. Hắn rất muốn biết, khi ấy La Lam có biết chuyện này chăng, thế nhưng hắn chẳng có cách nào hỏi.
Dù đối phương biết đi nữa cũng đâu có nghĩa vụ báo cho hắn. Kêu Nhâm Tiểu Túc hỏi là hỏi thế nào.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc không hỏi, La Lam lại sai Đường Chu chủ động tới nói chuyện, hi vọng có thể xóa bỏ khúc mắc trong lòng Nhâm Tiểu Túc. Đây còn lại chuyện được ưu tiên hàng đầu của Đường Chu.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
- Ta tin.
Đối phương đã thẳng thắn và thành khẩn như thế, hắn cũng không cần phải làm kiêu.
Đường Chu tiếp tục nói:
- Ông chủ La nói, giao tình của ngươi và hắn không chỉ giúp đỡ Khánh thị một hai lần. Dù đang chiến đấu với Dương thị hắn vẫn phái người tới tìm kiếm bằng hữu của ngươi. Nếu cứ điểm 178 không đánh Tông thị, hắn cũng phái người tới phía bắc tiêu diệt Tông thị cho ngươi.
Trương Tiểu Mãn ở bên cạnh không vui:
- Ai cần? Chiến tranh của cứ điểm 178 sẽ chấm dứt sớm hơn ngươi nữa!
Đường Chu cười nói:
- Ngươi không cần… rống với ta như thế. Ta chỉ chuyển lời cho ông chủ La thôi.
La Lam là một tên mập rất nặng nghĩa khí giang hồ. Ở chung một thời gian dài, Nhâm Tiểu Túc cũng hiểu La Lam phần nào.
Đại khái do Nhâm Tiểu Túc từng cứu La Lam một mạng, nên lúc ở chung, La Lam đối xử với Nhâm Tiểu Túc có phần khác với người bình thường. Tuy La Lam luôn miệng nói nhân tình đã trả hết nhưng thực tế lại nhớ kỹ trong lòng chưa bao giờ quên.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Binh lính sau lưng ngươi là sao?
- À…
Đường Chu bừng tỉnh;
- Đây là mưu kế của trưởng quan Khánh Chẩn, muốn giúp các ngươi đánh cầu Bắc Vịnh. Lúc trước ngươi có đại ân giúp Khánh thị tại trận địa 313. Nếu không có ngươi, e rằng đã mất không ít binh sĩ. Trưởng quan Khánh Chẩn vẫn còn băn khoăn nên trả nhân tình này thế nào.
Trương Tiểu Mãn hít một ngụm khí lạnh. Đội cơ giới rời bỏ chiến trường chính phía nam để tới phương bắc vì muốn giúp Nhâm Tiểu Túc?
Hôm nay là ngày gì vậy, thế giới này bị sao rồi ấy?
Dù trước kia đám Trương Tiểu Mãn biết Nhâm Tiểu Túc lợi hại nhưng chỉ trên phương diện vũ lực và chiến đấu mà thôi, xuất thân không khác gì nhau, chỉ là người bình thường.
Thế nhưng chuyện đêm nay đã phá vỡ nhận thức đó của họ.
Đây mà là lưu dân á hả?
Hiện tại, việc thế lực của Khánh Chẩn và La Lam như mặt trời ban trưa phía nam có ai mà không biết.
Việc phái một đội cơ giới tới đánh cầu Bắc Vịnh nhìn qua thì dễ nhưng làm không tốt sẽ tiêu tốn không biết bao nhiêu nhân lực.
Không thể không nói, La Lam giúp đỡ Nhâm Tiểu Túc là chân tâm thật ý, ít nhất còn tốt hơn đưa vàng tới…
Kỳ thật, trong đó cũng có ý tứ muốn quấy đục nước phương bắc. Chiến tranh phía nam sắp kết thúc, thậm chí có người còn đoán Khánh thị chỉ cần nửa năm sẽ thâu tóm được Dương thị.
Lúc này, dù là cứ điểm 178 hay Tông thị xuôi nam sẽ quấy nhiễu kế hoạch này của Khánh thị, tạo thành rất nhiều rủi ro có thể xảy ra.
Cho nên, không ai cũng đủ khả năng thúc đẩy quá trình chiến tranh của cứ điểm 178 và Tông thị, quấy đục nước Tây Bắc. Thế nhưng đây là việc Khánh Chẩn cần phải làm.
Mặc kệ Khánh Chẩn vì cái gì, Nhâm Tiểu Túc đều nhận phần tâm ý này, chỉ cần đánh Tông thị thì đều là bằng hữu của hắn.
Hơn nữa quả thật La Lam rất thật lòng.
Nói xong, Đường Chu chuẩn bị cáo biệt với Nhâm Tiểu Túc;
- Chúng ta không thể ở mãi tại đây, đánh xong Bắc Vịnh còn phải quay về chủ chiến phía nam. Trưởng quan Khánh Chẩn chỉ cho chúng ta nửa tháng mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Mong ngươi chuyển lời cảm ơn của ta tới hai người họ. Khi chiến tranh Tây bắc kết thúc, ta nhất định sẽ tới hàng rào 111 một chuyến.
- Có lời này của ngươi là đủ rồi…
Đường Chu vui cười hớn hở:
- Hẹn gặp lại ở hàng rào 111!
Nói xong, Đường Chu quay người rời đi. Bấy giờ Trương Tiểu Mãn mới kịp phản ứng:
- Phải mau báo tin này cho Chu doanh trưởng, đây là chuyện lớn đó!
Lúc bắt, hẳn Chu Ứng Long vẫn đang hành quân ban đêm, vì thế giọng nói có phần mất kiên nhẫn:
- Không phải ta bảo ngươi nghỉ ngơi tại chỗ à. Đừng nói ngươi lại gây thêm chuyện đấy.
- Không phải…
Trương Tiểu Mãn nhanh chóng giải thích:
- Bỗng có một đội cơ giới của Khánh thị đi về phía chúng ta, bảo là Khánh Chẩn cùng La Lam muốn giúp Nhâm Tiểu Túc đánh cầu Bắc Vịnh. Hiện tại bọn họ đang di chuyển tới phía bắc sông Bắc Vịnh. Hơn nữa, họ nói Khánh Chẩn cho họ nữa tháng ở lại đây, xem bộ bộ dáng hẳn là sắp tấn công rồi!
Chu Ứng Long nghe vậy thì ngơ ngác, sao lại liên quan tới Khánh thị nữa?
Chuyện này là sao? Rốt cuộc người nối nghiệp Tư lệnh tìm về là người như thế nào…
Bạn cần đăng nhập để bình luận