Đệ Nhất Danh Sách

Chương 651: Đạo Tặc Lạc Đường


Trong ngõ hẻm Quân Nhân, đám Vương Vũ Tri đang đọc tài liệu bổ sung mà Chu Nghênh Tuyết vừa mua được cho họ. Trong bếp là tiếng nồi súng sôi ùng ục, hương thơm lan tỏa khắp nhà.
Mùi thơm một mặc quanh quẩn trong phòng khách. Vương Vũ Tri hỏi Vương Triết bên cạnh:
- Sao ta làm bài lại ngửi được mùi canh gà vậy…
Chu Nghênh Tuyết đi ra từ trong phòng bếp, múc cho mỗi nam sinh một chén canh gà. Vương Vũ Trì ngẩng đầu hỏi:
- Nghênh Tuyết tỷ, Tiểu Túc Ca sẽ không sao cứ. Hay chúng ta đi giúp hắn đi, chúng ta có người máy nano mà.
Chu Nghênh Tuyết cười nói:
- Bây giờ việc quan trọng nhất của các ngươi là lo học cho tốt. Hắn đã kêu ta chăm sóc các ngươi. Các ngươi còn không biết hắn à, trong Lạc thành này có ai mà uy hiếp được hắn.
- Được rồi…
Vương Vũ Tri gật đầu.
Bấy giờ, Chu Nghênh Tuyết hừ một tiếng, lấy rác trong phòng khách và phòng bếp rồi nói:
- Ta đi đổ rác một chút.
Nói xong, Chu Nghênh Tuyết liền ra khỏi cửa.
Chỉ là nàng vừa đi được vài bước thì không khỏi ngơ ngác. Tuy nhiên, rất nhanh Chu Nghênh Tuyết đã giả bộ đi tiếp như chưa có gì xảy ra.
Hắc ảnh tán loạn trong ngõ hẻm quân nhân, lờ mờ xuất hiện như đang bày ra thập diện mai phục!
Khi Chu Nghênh Tuyết đi sắp tới chỗ thùng rác thì bỗng có người vọt tới từ trong bóng tối, cứ như muốn nhanh chóng chế phục Chu Nghênh Tuyết để tránh nàng kịp hô lên.
Không chờ họ kịp tới bên cạnh cô gái thì từ trong nhà liên tục có vô số thực vật mang hình thù kỳ quái xuất hiện với tốc độ cực nhanh.
Những người muốn đánh lén Chu Nghênh Tuyết không ngờ sẽ có biến cố này xảy ra. Chung quy họ đã sắp xếp người quan sát tòa nhà từ một nơi cao cách đây không xa. Mọi thứ xung quanh đều vô cùng bình thường, trừ sân nhà có nhiều cây cỏ ra thì không còn gì đặc biệt khác.
Thế nhưng đám thực vật này lại khiến đạo tặc không kịp trở tay.
Khoai tây bắn về phía đám đạo tặc khiến chúng người ngã ngựa đỗ, xương cốt nứt gãy.
Phải biết, Chu Nghênh Tuyết đã nâng cấp khoai tây, nó không còn là loài thực vật bình thường nữa. Nó đã có thể tìm lại tôn nghiêm của mình!
Càng nhiều đạo tặc mai phục xung quanh xông tới. Vốn họ đã chuẩn bị tốt để ra tay. Nếu trong nhà có người bảo vệ họ sẽ bắt đầu cường công!
Một siêu phàm giả đi theo đằng sau đám đạo tặc. Hắn thấy Chu Nghênh Tuyết thì hai mắt sáng lên:
- Đừng làm tổn thương nữ nhân này, tránh ra cho ta.
Vào lúc này, Nhâm Tiểu Túc nhặt một hạt giống màu xanh trên mặt đất lên. Đám đạo tặc sửng sớm, chỉ thấy hài quang màu xanh phát ra rồi nhanh chóng biến mất. Trong nháy mắt, vô số dây leo không biết tên trồi lên từ dưới mặt đất, khai chi tán diệp trong nháy mắt, không ngừng lan tràn ra xung quanh.
Lấy Chu Nghênh Tuyết làm trung tâm, thường xuân bao trùm cả tòa nhà. Đạo tặc muốn trèo vào nhà từ cửa sổ cũng nhanh chóng bị dây leo bắt lấy, dây leo không chút lưu tình đâm vào người hắn, liên tục hút máu. Mà hết thảy những chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Đối với Chu Nghênh Tuyết mà nói, từ khi có được năng lực của thường xuân nàng cho sử dụng lần nào. Không phải nàng không muốn dùng mà vì lão gia quá lợi hại, không còn chỗ cho nàng phát huy.
Vì thế, ngay cả đám Tần Sanh cũng không quá coi trọng Chu Nghênh Tuyết. Họ chỉ xem nàng là một siêu phàm giả bình thường đi theo bên cạnh Nhâm Tiểu Túc mà thôi.
Thế nhưng chỉ có Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết mới biết, trong giới siêu phàm giả hiện tại, e rằng Chu Nghênh Tuyết đã trở thành nhân vật đỉnh phong.
Nhưng đối với Nhâm Tiểu Túc, Chu Nghênh Tuyết vẫn chỉ là nha hoàn thích cắn hạt dưa, gần đây lại bắt đầu thích việc bếp núc.
Nhưng đối với kẻ địch tới đây, nàng chính là một quái vật ẩn mình…
Đám đạo tặc thậm chí còn chẳng có cơ hội nổ súng đã bị vô số dây leo bắt lấy. Có người muốn bóp cò giải cứu đồng bọn nhưng tay không còn sức. Trong dây leo như có độc tố nhanh chóng truyền vào người họ.
Siêu phàm giả bảo muốn giữ Chu Nghênh Tuyết lại biến sắc. Hắn chợt nhớ tới chuyện thường xuân ở hàng rào Vương thị. Chỉ trong khoảnh khắc lại liên tưởng tới chuyện trước mắt, chẳng lẽ dây leo dưới chân nữ nhân này chính là thứ đã tiêu diệt cả hàng rào?
Đầu siêu phàm giả này tên rần, khi quay người lại chỉ thấy một bức tường được dây leo bện thành sừng sững trước mặt.
Chu Nghênh Tuyết cười nói:
- Các ngươi tới đây không đem quà gặp mặt, hay là tặng mạng lại cho ta đi.
Sau 10 phút, Chu Nghênh Tuyết quay về nhà. Người bên ngoài hoàn toàn biến mất, thường xuân đã bị Chu Nghênh Tuyết giấu đi nơi nào không biết. Cứ như chưa có gì từng xảy ra vậy.
Vương Vũ Tri thấy Chu Nghênh Tuyết đẩy cửa tiến vào thì hỏi:
- Nghênh Tuyết tỷ, đi đổ rác lâu vậy. Hình như vừa rồi ta nghe ngươi đang nói chuyện với ai đó hả?
- À, một người lạc đường thôi….
Chu Nghênh Tuyết cười tủm tỉm:
- Uống xong canh gà chưa, ta lấy điểm tâm ra cho các ngươi.

Ở một nơi khác, chuyện vừa xảy ra lần nữa được diễn lại trước cửa Viện mồ côi.
Hồ Thuyết đang dạy đám nhỏ học:
- Có mấy loại mật tín? Ai biết giơ tay nào?
Một hài tử giơ tay:
- Viện trưởng lão sư từng dạy có ba loại, dùng nước hành tây, bột trong viên thuốc và tinh bột,
Hồ Thuyết cười:
- Hôm nay ta dạy các con loại thứ tư. Trước tiên lấy hai tờ giấy, thấm ướt một trang giấy rồi trải lên bàn. Sau đó phủ tờ giấy khô lên, dùng bút chì viết chữ, đợi chữ viết hằn lên trang giấy ướt thì đem phơi khô. Khi ấy chữ viết sẽ biến mấy, lúc thấm ướt nó sẽ hiện ra…
Đám nhỏ hứng thú nghe giảng, mà Trương Bảo Căn cũng ở bên cạnh nhìn. Hắn có phần tò mò hỏi:
- Viện trưởng, ngài muốn đám nhỏ…
Hồ Thuyết lắc đầu:
- Dạy thêm kỹ năng cho các ngươi, đường là tự chúng chọn. Không thể cưỡng cầu.
Bấy giờ, Hồ Thuyết bỗng nhìn về phía cửa của Viện mồ côi rồi nói với Trương Bảo Căn:
- Ta ra ngoài một lát. Ngươi dẫn đám nhỏ về phòng đi. Tiết học hôm nay kết thúc ở đây.
Nói xong, Hồ Thuyết đi ra ngoài, bên ngoài không ngừng vang lên tiếng súng và tiếng kêu rên.
Không tới nửa giờ, Hồ Thuyết đã quay lại. Trương Bảo Căn nhìn toàn thân đối phương, trừ chút vết máu dính lên thì dường như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Trương Bảo Căn quan tâm:
- Viện trưởng, chuyện gì vậy?
- Có thể là tiền bạc Kỵ Sĩ trợ cấp đã dẫn kẻ trộm tới. Không sao rồi, ta đã giải quyết xong…
Hồ Thuyết cười nói:
- Tiếp tục đi học thôi.
Khi Lý thị bị diệt, Hồ Thuyết biến mất trong mắt mọi người. Thế nhưng sức chiến đấu của vị lão nhân này vẫn không khác gì Trần Vô Địch từng đánh giá: Trâu bò!
Bạn cần đăng nhập để bình luận