Đệ Nhất Danh Sách

Chương 922: Thân Núi

Một ngàn ki lô mét đường đi, dân du mục trên thảo nguyên sẽ đi đến hơn mười ngày, thậm chí hơn hai mươi ngày, như vậy mới cam đoan lúc bọn họ đến Trung Nguyên vẫn còn sức chiến đấu.
Lần này Nhan Lục Nguyên xuôi nam đi Trung Nguyên, tất cả già, trẻ, phụ nữ và trẻ em của bộ lạc lưu lại cùng với đại bộ phận dê bò.
Trong đoàn người duy chỉ có Tiểu Ngọc Tỷ là nữ, ngay cả Kỳ Kỳ Cách cũng không được đi theo.
Hassan đề nghị chủ nhân nhà mình dẫn theo Kỳ Kỳ Cách, như vậy trên đường cũng có người chiếu cố hắn trong cuộc sống hàng ngày, nhưng Nhan Lục Nguyên cự tuyệt, vì trận chiến này sẽ chết rất nhiều người.
Lần này, Nhan Lục Nguyên tỉ mỉ xem xét những hán tử có thể chiến đấu được tại Vương Đình, tất cả chỉ hơn một vạn người.
Kỳ thật vốn có thật nhiều, chỉ là những năm nay bên trong thảo nguyên bộ đấu tranh, cộng thêm Phó Lan Tề cùng Hột Cốt Nhan đánh hàng rào 176 nên đã chết đi một đám, vì vậy nhân số có chút ít.
Bất quá cái này cũng không quan trọng, lần này sức chiến đấu chủ yếu không phải các hán tử trên thảo nguyên, mà là đàn sói.
Lúc này, Lang Vương dĩ nhiên dẫn theo đàn sói đi trước một bước với tư cách là tiên phong dò đường, đây mới là trợ lực lớn nhất của Nhan Lục Nguyên.
Về phần động viên trước khi chiến đấu, Nhan Lục Nguyên đã có cách: Khi chiến tranh chấm dứt hắn sẽ chọn ra mười hán tử anh dũng nhất để ban thưởng huyết tửu.
Đây với tín đồ mà nói là phần thưởng lớn nhất, một mặt có thể được thần minh ban tặng, mặt khác cũng là nhận được sự tán thành của thần minh.
Không có tuyên ngôn gì cao siêu, từ trước đến nay phương pháp khống chế thảo nguyên của Nhan Lục Nguyên đơn giản thô bạo như vậy.
Nói cho quá lên, bọn họ nghe cũng không hiểu.
Kỳ thật, lúc trước người trong thảo nguyên cũng từng vô tình cống hiến một tí cho trận đánh này của Trung Nguyên.
Sau khi người trong thảo nguyên là công phá hàng rào 176, bọn họ đã lấy đi một phần lương thực và vũ khí…
Về sau Vương thị cũng không quan tâm hàng rào 176 quá nhiều, căn bản không hề bổ sung vũ khí vào kho đạn của nơi đây.
Sau đó quân đoàn viễn chinh công thành, thành vừa vỡ, quân đội Vương thị liền nhận được lệnh lùi lại, thời điểm bọn họ rời đi chắc chắn có mang theo vũ khí của mình.
Cho nên vũ khí nhóm mọi rợ này lấy được căn bản không có nhiều, nhiều nhất chỉ là súng ống lượm được từ thi thể binh sĩ Vương thị mà thôi, tuy nhiên số lượng đạn cũng không nhiều nhặn gì cho cam.
Còn lại chỉ là một ít pháo, nhưng lúc binh sĩ Vương thị rút lui đã dùng thuốc nổ phá hủy pháo rồi.
Kỳ thật dù họ không làm vậy thì mọi rợ cũng không tìm được đạn pháo để dùng.
Việc này thật sự rất lúng túng, cho nên trang bị hỏa lực trong tay quân đoàn viễn chinh cũng không nhiều như tưởng tượng.
Vì thế lúc ban đầu, khi P5092 chiến đấu với mọi rợ, hắn có chút nghi hoặc, lấy việc mọi rợ dụ cho Hỏa Chủng sử dụng sách lược liều lĩnh chứng tỏ quân đoàn viễn chinh là đã sớm chuẩn bị kỹ càng việc đánh đổi tính mạng người già dụ Hỏa Chủng liều lĩnh.
Nhưng nếu quân viễn chinh đoàn đã lấy được súng ống đạn dược ở hàng rào 176, vì sao lại buông tha cho cánh rừng kia, cứ trú đóng ở đó chẳng phải sẽ tốt hơn à?
P5092 đã cảm thấy có chút không đúng, nhưng hắn vẫn chưa nghĩ ra.
Trên thực tế, súng ống đạn được trong tay mọi rợ căn bản không nhiều, quân đoàn viễn chinh hiểu rõ hỏa lực của chúng không đủ để đánh với Hỏa Chủng.
Cuối cùng vẫn phải nhờ vào sức chiến đấu mới.
Từ khi trận chiến bắt đầu, quân đoàn viễn chinh chưa bao giờ ỷ lại vào việc sử dụng vũ khí nóng.
Không phải xem thường vũ khí nóng, mà là bọn họ xem thường v số lượng ũ khí nóng trong tay mình...
...
Lúc này, chiến tranh ở Tả Vân sơn vừa mới bắt đầu, tiếng súng trong trận địa phòng ngự cực kỳ dày đặc, được trận pháp phòng ngự chiếu cố, chiến lữ số 6 đã chiếm ưu thế ngay từ đầu trận chiến, hỏa lực của súng máy hạng nặng khiến đám mọi rợ không ngóc đầu lên nổi.
Tựa như P5092 nói, nếu chiến lữ số 6 không có ưu thế về hoàn cảnh và địa hình thì chỉ với sáu ngàn binh lính đã bị quân đoàn viễn chinh treo ngược lên đánh.
Nhưng ưu thế địa hình của họ quá mức bức bách quân đoàn viễn chinh, chúng cảm giác chỉ đối đầu với sáu ngàn binh sĩ mà chẳng khác nào đối đầu với sáu vạn người!
Đây là chuyện có một không hai, hoàn toàn nằm trong dự tính của P5092.
P5092 nói:
"Binh sĩ chủ lực tại công sự che chắn bí mật cẩn thận một chút, nhất định phải cẩn thận trước pháo binh của đối phương."

Kết quả hắn vừa nói xong thì một binh lính bên cạnh Vương Nhuận lại nói:
"Không cần lo lắng, mọi rợ không có pháo, cho nên sách lược này có thể thực hiện."

P5092 nhíu mày tới:
"Là sao?"
"Lúc binh sĩ Vương thị rút khỏi hàng rào 176 đã phá hủy toàn bộ pháo…"
Tên lính này nói.
P5092 sửng sốt một chút:
"Vậy vì sao khi truyền tin cho Hỏa Chủng, các ngươi không nói chuyện này?"
Vương Nhuận lúng túng nói:
"Lúc này đừng nên xoắn xuýt chuyện đã qua, hiện tại mọi người cùng ở trên một con thuyền, các ngươi thủ không được trận địa, bảy người chúng ta cũng sẽ mất mạng.
Yên tâm, chúng ta sẽ không giữ lại tin tức đâu.”

P5092 lạnh lùng nói:
"Ai biết Vương thị có quan tâm tính mạng bảy người các ngươi hay không? Với thủ đoạn của Vương thị, bỏ qua bảy người cũng không phải lựa chọn gì khó khăn?"
Vương Nhuận không nói thêm gì nữa, P5092 thì chuyên tâm quan sát tình huống trên chiến trường.
Hiện giờ quân đoàn viễn chinh chỉ mới trong giai đoạn công kích thăm dò, cũng là thời điểm thích hợp để hắn ta kiểm tra những chỗ thiếu sót và bù đắp.
Không có quan chỉ huy nào có thể vừa bắt đầu trận chiến đã an bài tốt hết thảy, tất cả mọi người đều phải tiến hành điều chỉnh chiến thuật trong quá trình chiến đấu.
Thời điểm này P5092 chợt phát hiện, trận địa phòng ngự dưới mặt đất có tổng cộng bốn con đường núi có thể thông hướng nơi này, bốn con đường rất nhiều, có thể khiến cho quân đoàn viễn chinh cảm nhận được áp lực từ số lượng lớn binh lực và vị trí không thể phòng thủ.
Cũng có nghĩa là không có cách nào một hơi đánh chết nhiều mọi rợ, như vậy sẽ đối phương sẽ dùng cách để đội cảm tử xông lên trận địa, dùng tính mạng đổi lấy thắng lợi cho quân viễn chinh đoàn.
Dựa theo sự hiểu biết của P5092 với quân viễn chinh đoàn, đối phương rất có thể sẽ làm như vậy.
Hắn đối với một bên Quý Tử Ngang nói:
"Có thể chỉ trong một tiếng mà làm sập ngọn núi kia hay không, không cho một phần quân viễn chinh đoàn tiến công vào thông đạo?"
Quý Tử Ngang nhìn thoáng qua ngọn núi cao nguy nga và hiểm trở này, có chút khó xử nói:
"Với năng lực của ta, muốn đánh sập một ngọn núi ngay lập tức e rằng không được.”

P5092 nhíu mày, xem ra phải sớm gia tăng hỏa lực.
Thế nhưng đạn dựa của họ lại không đủ.
Vào lúc này, binh sĩ vừa nói chuyện bên cạnh Vương Nhuận nói:
"Không cần phá hủy cả ngọn núi đâu.”

Nói xong, hắn lấy ra một khẩu súng trường ra rồi bắn vào 12 chỗ khác nhau.
Sau đó nói với Quý Tử Ngang:
"Ngươi chỉ cần sa hóa mười hai điểm này.
Ngọn núi này sẽ sụp xuống, hơn nữa góc độ thân núi rơi xuống sẽ ngăn trở đường đi của quân đoàn viễn chinh."

Những người khác nghe nói như thế thì ngây ngẩn cả người, như vậy cũng được?
Nhâm Tiểu Túc đứng một bên nhìn thân ảnh tên lính này, hắn đã xác định được thân phận của đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận