Đệ Nhất Danh Sách

Chương 689: Ta Cũng Thích Nhảy Dây

Hành động lần này An Kinh tự chắc chắn muốn chiếm quyền chủ đạo nhằm phá hỏng kế hoạch của Hỏa Chủng, giành lấy vật thí nghiệm 001.
Còn việc làm sau hoàn thành kế hoạch này thì do nhóm người tiến vào Thánh sơn này.
Thế nhưng La Lam nghênh ngang tự xưng mình là sát thủ khiến Tống Kiều phụ trách nhóm người này như nuốt phải con ruồi, khó chịu vô cùng!
Tống Kiều và Trình Vũ đều có trợ thủ, bất quá trợ thủ của Tống Kiều lẫn trong đám người làm gián điệp để thời khắc mấu chốt có thể lật bàn cờ.
Chẳng hạn như khi hắn chuẩn bị đưa ra một ít quyết định, những trợ thủ này sẽ đi đầu hưởng ứng.
Tiếp đó sẽ tạo nên một loại ảo giác hắn được nhiều người ủng hộ.
Là người đều sẽ có tính bầy đàn, Tống Kiều lên kế hoạch rất tốt.
Thế nhưng hắn tuyệt đối không ngờ bản thân sẽ đụng phải La Lam.
Trước đó, Tống Kiều nhận lệnh phải dẫn đội xuất phát trước một ngày.
Kết quả La Lam không chịu, trực tiếp yêu cầu mọi người tới Chợ đêm để nghỉ ngơi lấy sức hành động!
Tới Thánh sơn sẽ không được như thế nữa!
Thành viên An Kinh tự rất hưởng ứng nhiệm vụ lần này.
Tuy mục tiêu làm nhắm vào Hỏa Chủng nhưng không khiến mọi người có quá nhiều phiền phức, những phiền phức phía sau đều được An Kinh tự giải quyết.
Mà mọi người cũng nhận được nhiều tin tức hơn.
Tống Kiều muốn dạy dỗ La Lam, hắn thậm chí còn xin ý kiến của An Kinh tự, có thể . Âm Thầm giết chết tên mập này không? Vì hiện tại bên người La Lam không có phóng viên đi theo.
Kết quả An Kinh tự từ chối, biểu thị vẫn chưa đúng lúc.
Bất quá, An Kinh tự cũng tỏ vẻ, Tống Kiều muốn dạy dỗ La Lam một chút vẫn có thể.
Thấy thế, Tống Kiều mừng thầm, hắn vừa tính ra tay với La Lam thì La Lam như đọc được ý nghĩ của hắn, nói thẳng:
- Ngươi không sợ em ta phái người đuổi giết ngươi à? Những người khác không nói, hiện tại ta đã nhớ tướng mạo của ngươi rồi, chỉ cần hôm nay ta không chết thì ngày mai ngươi chờ người của em ta tới báo thù cho ta đi!
Lúc ấy Tống Kiều đen mặt.
Há miệng ngậm miệng đều là gia chủ Khánh thị sẽ phái người đuổi giết ngươi.
Như thế thì Tống Kiều còn dám làm gì nữa?
Hơn nữa, dù hắn giết La Lam thì nơi này có rất nhiều người của tập đoàn.
Tống Kiều đâu thể giết sạch họ được?
Đương nhiên, La Lam cũng dựa vào điểm này mới dám lớn lối như thế.
Nếu bị giết mà không ai chứng kiến thì La Lam sẽ chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Tên này cứ như người đa nhân cách vậy.
Lúc an toàn thì càn rỡ ngang ngược, không an toàn lập tức sợ hãi, trước sau cứ như hai người khác nhau…
Thật ra Tống Kiều luôn cảm thấy lần hành động này nhất định sẽ thất bại.
Rõ ràng họ là sát thủ núp trong bóng tối, có lợi nhất mà.
Lần này vì Hỏa Chủng mà những thành viên này của An Kinh tự đều lộ ra ánh sáng.
Đương nhiên đây cũng là thứ khiến Trình Vũ lo lắng nhất.
Trình Vũ cũng thầm cảm thấy lần hành động này không hợp với tính cách của chủ nhân An Kinh tự.
Trước giờ mỗi lần hành động đối phương đều trước sau suy tính, sao bây giờ lại lỗ mãng thế chứ?
Chẳng lẽ phía sau còn có kế hoạch gì đó mà họ không biết?
Bấy giờ, La Lam tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Trình Vũ, cười thân thiết nói:
- Đều ngồi xuống đi, sau đứng hết vậy.
Mọi người không cần câu nệ đâu!
Vẻ mặt Trình Vũ nháy mắt đen thui.
Sao giống lãnh đạo tới thị sát vậy nè.
Ngươi hành động cũng thuần thục quá nhỉ.
Trình Vũ vừa định nói gì đó lại thấy Tống Kiều mang vẻ mặt đau khổ lắc đầu, ám chỉ hắn đừng nên trêu chọc tên này.
Trình Vũ suy nghĩ một chút.
Cuối cùng lại thở dài ngồi xuống.
Nhâm Tiểu Túc đứng từ xa nhất thời vui vẻ.
Tên La mập này đúng là đi tới đâu cũng có thể gây chuyện mà.
- Sao hắn lại tới đây?
Dương Tiểu Cận nghi ngờ hỏi:
- Hắn chỉ là người bình thường mà dám tới nơi nước đục này? Chẳng lẽ Khánh thị có mục đích gì sao?
- Hắn đã thức tỉnh, hiện tại cũng là siêu phàm giả…
Nhâm Tiểu Túc hạ giọng giải thích:
- Ta cảm thấy mục đích La mập rất đơn thuần, chỉ muốn quấy rối thôi.
Khánh thị chán ghét Hỏa Chủng từ lâu, cũng chán ghét cả An Kinh tự tự.
Lần này có cơ hội khiến hai nhà cùng lúc khó chịu họ chắc chắn không bỏ lỡ.
Hơn nữa La Lam luôn nói muốn tranh thủ thời gian vì Khánh Chẩn, hận không thể quấy cho cả Trung Nguyên này đục ngầu.
Hắn sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt thế này?
- Hiểu rồi…
Dương Tiểu Cận gật đầu.
Trước kia nàng cũng không thích hai anh em La Lam và Khánh Chẩn này, bất quá hiện tại hai người họ là bạn của Nhâm Tiểu Túc, nàng cũng dần không còn chán ghét họ như xưa.
Ngược lại sau khi nghe Nhâm Tiểu Túc nói ít chuyện thì cảm thấy La Lam và Khánh Chẩn rất trượng nghĩa.
Thật ra, trên đường tới đây La Lam cũng rất sợ.
Dù sao cũng sắp tới nơi cơ mật yếu địa của Hỏa Chủng.
Dù hắn và Chu Kỳ cùng đi mà hắn còn là siêu phàm giả thì La Lam vẫn sợ như cũ.
Ngộ nhỡ trong Thánh sơn có thứ gì đó quá kinh khủng thì làm sao bây giờ.
Ngộ nhỡ có người . Âm Thầm hạ độc thủ thì sao? Đây là điều khiến La Lam lo lắng nhất.
Bất quá trong nháy mắt Nhâm Tiểu Túc thấy La Lam thì trong lòng chỉ còn một chữ: Ổn
La Lam chứng kiến Nhâm Tiểu Túc từ một thiếu niên yếu đuối trở thành cường giả một phương.
Cùng người thế này tới Thánh sơn, hắn còn lo lắng cái gì?
Ngay sau đó, La Lam càng thêm ngang ngược càn rỡ.
Có người bảo kê ở đây, ai dám làm gì hắn?
Phía bên La Lam, Chu Kỳ cũng tùy ý ngồi bên cạnh đống lửa cầm đồ lên nướng.
La Lam vừa sưởi ấm vừa nói với Trình Vũ:
- Nói chút về tình huống bên này của các ngươi đi.
Trình Vũ cười lạnh:
- Ngươi thật sự tưởng mình bản lĩnh lắm?
Vừa rồi hắn nhịn không được, nếu không phải Tống Kiều nháy mắt thì Trình Vũ đã sớm mắt người.
La Lam chỉ là người bình thường, dựa vào cái gì mà dám tới Thánh sơn?
La Lam nghiêm túc nhìn Trình Vũ:
- Không sợ em trai ta phái người đuổi giết ngươi à?
Tống Kiều bên cạnh đen mặt.
Hắn phát hiện La mập chỉ biết nói câu này nhưng thật sự, câu này đúng là rất hữu hiệu.
Sau khi tới Trung Nguyên, La Lam lần lượt tới Chu thị, Khổng thị, ngay cả Vương thị cũng dám tới.
Kết quả mỗi ngày không làm gì, chỉ thay Khánh Chẩn đang ở Tây nam canh chừng Trung Nguyên.
Sắc mặt Trình Vũ biến ảo hồi lâu, cuối cùng nói:
- Nhóm ta có tổng cộng 33 người, quân số vẫn đủ.
Chẳng quá đêm trước đụng phải sinh vật ở gần nơi cắm trại nhưng nó không làm gì cả.
La Lam gật đầu:
- Còn chuyện gì khác không? Hoặc có chuyện gì dị thường gì ở trong đội?
Trình Vũ cẩn thận hồi tương, đột nhiên hắn nói:
- Đúng là có một người.
Nói xong, Trình Vũ chỉ về phía Nhâm Tiểu Túc:
- Tên này vô cùng quỷ dị.
Trên đường đi không chỉ nhảy dây với đồng bạn còn chuyên hát nhạc thiếu nhi nữa!
La Lam im lặng nhìn Nhâm Tiểu Túc, câu trả lời này… có chút ngoài ý muốn a.
Không ngờ Tiểu Túc huynh đệ còn có cái đam mê này…
Bất quá hắn cũng không biểu hiện gì ra ngoài, chẳng chút để ý nói:
- Ngươi có nghiêm túc không vậy? Đây là dị thường cái gì chứ?
Tuy La Lam làm bộ không quen Nhâm Tiểu Túc nhưng vẫn không nhịn được muốn bảo vệ thiếu niên.
Nhâm Tiểu Túc có đam mê lạ cũng là chuyện của Nhâm Tiểu Túc, sao có thể để người ngoài nói này nói kia.
Trình Vũ không vui:
- Như vậy mà không đủ dị thường.
Trên đường tới Thánh sơn trùng trùng nguy hiểm, ca hát không nói đi.
Nhảy dây là sao?
La Lam:
- Ta cũng thích nhảy dây đó, rồi sao?
Trình Vũ:
- ???
Bạn cần đăng nhập để bình luận