Đệ Nhất Danh Sách

Chương 614: Gặp Lại

La Lam nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Chúng ta đi chứ? Binh sĩ Vương thị rất nhanh sẽ tới. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay.
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- E rằng hiện tại binh sĩ đã tới bên ngoài hàng rào rồi. Dù ngươi có đi đâu đi nữa cũng đụng phải họ thôi. Hơn nữa nếu vụng trộm chạy đi khả năng Vương thị sẽ nghĩ ngươi đã chết trong hàng rào. Rồi sau này lộ diện, Vương thị chắc chắn cảm thấy chuyện thường xuân này có liên quan tới ngươi.
- Cũng đúng…
La Lam phiền muộn. Rõ ràng không liên quan tới hắn nhưng nếu rơi đi thì phải cõng cái nồi này rồi.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
- Đi theo ta.
Vì phòng ngừa lưu lại đầu mối, Nhâm Tiểu Túc không dám thu thi thể của quân nhân Khánh thị vào không gian. Chỉ có thể để họ ở đây chờ thời gian sau đem về hậu táng.
Chỉ là La Lam có phần nghi hoặc, Nhâm Tiểu Túc đang muốn dẫn họ đi đâu?
Kết quả Nhâm Tiểu Túc dẫn họ đi thiêu hủy camera trong hàng rào. Thế nhưng khi tới trung tâm hàng rào, họ liền phát hiện camera đã bị xóa sạch.
Bấy giờ, La Lam và Nhâm Tiểu Túc sững sờ. Nhâm Tiểu Túc khó hiểu nên hỏi La Lam:
- Thật sự đã được xóa cả rồi?
- Đúng thế…
La Lam gật đầu:
- Có lẽ nó tự hư. Thời gian này hàng rào từng bị mất điện, về sau nhờ máy phát điện mới có điện lại, hẳn là lúc này đã xảy ra vấn đề.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy không đơn giản như thế. Cơ mà hắn không hiểu lắm về mấy thứ công nghệ này. Đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy được máy tính, cho nên chỉ có thể tin lời La Lam.
Họ tìm tới ngân hàng lớn gần đó, tìm được chìa khóa kho tiền trên người một nhân viên ngân hàng rồi dẫn cả đám trốn vào kho tiền. Chu Đào thì ở lại bên ngoài.
Mọi người đã thống nhất khẩu cung là, lúc La Lam chạy trốn đã bỏ Chu Đào lại, kết quả Chu Đào được siêu phàm giả thần bí cứu giúp, đồng thời giải quyết luôn cả thường xuân.
Ngay sau đó, siêu phàm giả thần bí rời khỏi đây. Chu Đào lẻ loi một mình ở lại hiện trường.
Hiện tại, tai họa ngầm duy nhất là Nhâm Tiểu Túc không biết camera hàng rào đã bị xóa chưa, có lưu lại hình ảnh hay dữ liệu gì không.
Nơi này đã sớm bị thường xuân bao phủ, cư dân hàng rào lo chạy nạn vào trung tâm nên không ai trốn vào kho tiền ngân hàng này.
Họ tiến vào kho tiền rồi an tâm chờ đợi, Nhâm Tiểu Túc và La Lam còn bắt đầu chơi bài.
Chu Nghênh Tuyết vẫn hôn mê như cũ. Trong lòng Nhâm Tiểu Túc có phần đau buồn. Hắn lo cô nàng này hấp thu quá nhiều năng lượng sẽ khiến đầu có bị hỏng mất…
Không có thu hoạch sẽ không cần trả giá lớn. Muốn kiếm được tiền phải trả giá bằng thời gian và tinh lực, muốn có được tri thức cũng cần tốn thời gian và tinh lực. Từ trước tới giờ không có gì là từ trên trời rơi xuống cả.
Cho nên, lần này Chu Nghênh Tuyết có thu hoạch rất lớn, điều này cũng khiến Nhâm Tiểu Túc có phần lo lắng.
Đám Nhâm Tiểu Túc trốn vào kho tiền, chờ chừng hai tiếng mới nghe được tiếng chân trật tự tiếng vào.
Tiếng người hô to bên ngoài kho tiền:
- Bên trong có ai không, chúng ta là binh sĩ cứu viện của Vương thị!
Nhâm Tiểu Túc lập tức cất bài đi, La Lam khóc nức nở mở cửa kho tiền:
- Các ngươi tới rồi a! Ta tưởng các ngươi chết sạch rồi chứ, sao bây giờ mới tới!
Bấy giờ, Chu Đào dẫn theo binh sĩ cứu viện tới. La Lam thấy binh sĩ cứu viện như gặp được người thân, Chu Đào thấy thế thì da đầu run lên. Vì hắn phát hiện biểu hiện lúc này của La Lam y chang như khi được phỏng vấn về sự kiện vũ khí hạt nhân của Khánh thị!
Lúc trước Chu Đào từng nghĩ qua, Khánh thị có vũ khí hạt nhân thật không? Nếu không sao La Lam khóc lóc như thật vậy chứ.
Còn bây giờ, Chu Đào chỉ có thể cười ha ha.
Binh sĩ Vương thị vừa vào hàng rào lập tức tiến hành tìm kiếm người còn sống. Cuối cùng họ phát hiện chỉ có kho tiền cùng một số cực ít nơi có tình trạng khóa kín mới có người sống. Tỷ như trong tháp nước trên tòa nhà cao tầng, tầng hầm dưới nhà, còn có người trông trong giếng nước nữa.
Thế nhưng những nơi như thế giấu được bao nhiêu người? Tai nạn lần này gần như hủy diệt hoàn toàn hàng rào 61.
La Lam nói với binh sĩ Vương thị, hắn chỉ kiếm nơi trốn rồi đợi người tới cứu viện thôi, còn lại không quan hệ gì với hắn cả.
Binh sĩ phụ trách đám người La Lam hỏi:
- Các ngươi có biết vì sao thường xuân héo rũ không?
La Lam làm như hốt hoảng:
- Không phải Vương thị giết chúng à. Ta một mực trống trong kho tiền, làm sao biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Lúc này, binh sĩ nhìn sang bên cạnh, nghi vấn hỏi:
- Ồ, các ngươi đi chung với nhau à. Tin tức chúng ta thu được còn có một ít quân nhân Khánh thị, sao không thấy bóng dáng họ đâu?
La Lam nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái. Trước khi vào Vương thị họ đã nộp danh sách thành viên trong đoàn cho tập đoàn. Vì thế La Lam không thể nói hắn ở cùng một chỗ với Nhâm Tiểu Túc, bằng không sẽ để lại dấu vết khiến Vương thị hoài nghi.
La Lam bi thống nói:
- Các chiến hữu vì cứu ta mà chết hết rồi. Những người này không chúng đoàn với chúng ta. Chắc là cư dân hàng rào đây mà.
- À…
Binh sĩ gật đầu, hắn hỏi Nhâm Tiểu Túc:
- Chứng minh thư của ngươi số bao nhiêu? Để ta xác minh một chút.
Dưới tình huống bình thường, làm gì có ai chạy nạn còn nhớ đem theo chứng minh thư, sợ bản thân chưa đủ thảm hay gì? Nhâm Tiểu Túc biết đối phương đã bắt đầu sinh nghi, dù sao thì La Lam cũng là nhân vật quan trọng trong mắt Vương thị.
Nhâm Tiểu Túc đang suy nghĩ đối sách thì nghe một tiếng hét đầy mong chờ vang lên:
- Ông chủ?!
Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại, giữa con đường đầy nhánh dây leo héo rũ, hắn thấy Vương Phú Quý, Khương Vô, Vương Vũ Tri, Lý Thanh Chính. Cảm giác cứ như chưa bao giờ chia xa.
Tất cả đau khổ mà họ phải chịu đựng từ trước tới giờ biến mất trong nháy mắt.
Vương Phú Quý chạy tới trước mặt Nhâm Tiểu Túc, đi một vòng quanh người hắn xem thiếu niên có bị thương không, có gầy đi không. Cơ mà hắn lại đang ôm một cô gái lạ mặt…
Vương Phú Quý cũng không biết có nên gọi tên Nhâm Tiểu Túc chăng, vì thế dứt khoát gọi là ông chủ. Chung quy bây giờ hắn cũng là chưởng quỹ của Nhâm Tiểu Túc, mấy việc làm ăn kia lợi nhuận ra sao chẳng phải cũng kiếm vì Nhâm Tiểu Túc đó ư.
Bấy giờ, Khương Vô sau lưng Vương Phú Quý cũng muốn chạy tới, chỉ là đang chạy thì dừng lại.
Vương Lâm Lan cười nói:
- Lão ca, không ngờ người ngươi muốn vẫn còn sống. Chúc mừng ngươi nha. Bất quá sao ngươi lại kêu hắn là ông chủ?
Vương Phú Quý cười giải thích:
- Ngươi đừng thấy ta đem nhiều hàng từ Tây bắc tới mà lầm. Thật ra ta chỉ là chưởng quỹ thôi, đây mới là ông chủ chân chính của chúng ta.
Vương Lâm Lan kinh ngạc đánh giá Nhâm Tiểu Túc, không ngờ thiếu niên trước mắt này mới là chủ nhân của đoàn xe? Sau này đây sẽ người làm ăn với hắn?
Ai cũng thích giao tiếp với kẻ có tiền, không phải sao? Tuy Vương Lâm Lan là quan quân nhưng có những lúc tiền vẫn rất hữu dụng với hắn.
Vì thế, thái độ của Vương Lâm Lan đối với Nhâm Tiểu Túc cực kỳ ôn hòa.
Binh sĩ muốn kiểm tra chứng minh thư của Nhâm Tiểu Túc thấy trưởng quan mình tới, hơn nữa dường như quan hệ với thiếu niên này cũng không tệ nên lập tức bỏ qua việt dò xét, tiếp tục tìm những người còn sống khác.
Vương Lâm Lan cười nói với Vương Phú Quý:
- Các ngươi nghỉ ngơi ở đây đi. Ta còn có nhiệm vụ quan trọng cần làm.
- Ngài cứ làm đi…
Vương Phú Quý cười nói:
- Chúng ta còn phải nói chuyện với ông chủ rồi quay về hàng rào 62 kiểm kê hàng hòa. Về sau cơ hội gặp gỡ còn nhiều, không khiến ngài chậm trễ làm chính sự.
Vương Lâm Lan cười khách khí, nói hai câu rồi rời đi. Nhâm Tiểu Túc cáo từ La Lam, tuy hắn rất muốn phục chế kỹ năng của đối phương nhưng bây giờ không phải lúc hai người họ nên xuất hiện cùng nhau trước mắt người khác. La Lam không thể rời khỏi Vương thị, hắn phải ở lại đây tới khi kết thúc cuộc điều tra, còn phải bày ra dáng dấp không hổ thẹn với lương tâm nữa.
Nhâm Tiểu Túc không nhiều lời nữa. Giờ khắc này hắn có rất nhiều lời muốn nói với đám lão Vương, cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn về phía hàng rào, trong lòng bỗng nghĩ, rốt cục là ai đã xóa hết dữ liệu trong camera?
Bạn cần đăng nhập để bình luận