Đệ Nhất Danh Sách

Chương 627: Lý Thần Đàn Bị Đuổi Giết

Trong một tòa nhà cũ nát cách Lạc thành chừng 600 ki lô mét , Lý Thần Đàn mà Nhâm Tiểu Túc đang muốn tìm đang mang vẻ mặt phiền muộn nhìn đống lửa trước mặt, thuận tay thêm củi vào.
Sau tai biến, thành thị bị phá hủy nhưng miếu đạo sĩ vẫn tồn tại như cũ, ít nhất cũng không bị sập.
Tư Ly Nhân trơ mắt nhìn Lý Thần Đàn, nàng chỉ vào con gà rừng đang được nướng, hỏi:
- Ăn được chưa?
Bấy giờ, Lý Thần Đàn nhìn Tư Ly Nhân, hắn thấy khuôn mặt nhỏ nhăn nhăn thì thở dài:
- Nghiệp chướng a, cô nương kia tự nhiên truy sát ta làm gì.
Cũng đâu phải do ta mà họ bỏ qua nhau, là ta vất vả nghĩ cách để họ gặp lại nhau đó chứ.
- Chắc do nàng ta không biết a…
Tư Ly Nhân thầm nói:
- Nàng không biết chúng ta đã làm gì, cũng không biết Nhâm Tiểu Túc từng tới Lạc thành.
Ta cảm thấy nàng truy sát ngươi là vì nàng thấy ngươi không vừa mắt…
- Nói vớ va vớ vẩn gì thế…
Lý Thần Đàn trừng mắt nhìn Tư Ly Nhân, sau đó lấy gà nướng xuống, xé cái đùi cho cô nàng:
- Cẩn thận bị phỏng.
Thế nhưng Tư Ly Nhân đâu thèm mấy cái này, nàng đang đói muốn chết.
Cô bé đã đi cùng Lý Thần Đàn nửa tháng nay rồi, khuôn mặt tròn đã nhỏ đi một vòng rồi!
- Sao chúng ta không quay lại đánh nhau với nàng?
Tư Ly Nhân cắn đùi gà một cái.
- Nếu thật đánh chết nàng ta sẽ gây ra đại họa đó…
Lý Thần Đàn giận dữ nói:
- Có ít người đánh được nhưng có ít người không thể đánh, biết không? Cô nương này thật sự lợi hại, xuất quỷ nhập thần, khó lòng phòng bị.
Bất quá một tuần nay đã không thấy bóng dáng nàng đâu.
Hẳn nàng không muốn đuổi theo chúng ta nữa, dù sao tìm Nhâm Tiểu Túc cũng quan trọng hơn.
- Nàng không đuổi theo nữa thì chúng ta có cần về Lạc thành không?
Tư Ly Nhân nhớ tới khoai nướng ở lại thành rồi nghĩ tới nơi hoang vu này.
Hai người không có năng lực sinh tồn nơi hoang dã như nàng và Lý Thần Đàn trải qua thời gian này rất khổ a…
Lý Thần Đàn lắc đầu:
- Lạc thành đã trở nên nguy hiểm hơn.
Bây giờ chúng ta không thể trở về.
Hồ Thuyết gia gia đã đưa tin, một tháng nay có rất nhiều siêu phàm giả tới Lạc thành.
Người bảo chúng ta phải mau chóng rời khỏi đó.
- Hồ Thuyết gia gia đang làm gì vậy?
Tư Ly Nhân hiếu kỳ hỏi.
- Ông ấy không chịu ngồi yên, bây giờ tham gia vào tổ chức tình báo rồi.
Nghe nói còn thu dưỡng lưu dân là cô nhi để bồi dưỡng nữa.
Lý Thần Đàn giải thích.
- Sao những siêu phàm giả đó lại muốn tới Lạc thành…
Tư Ly Nhân oán giận:
- Khiến ta không có khoai nướng ăn.
- Thất phu vô tội, hoài bích có tội…
Lý Thần Đàn thở dài:
- Ngươi nghĩ mà xem, một hàng rào trơ trọi lại chiếm được hơn phân nửa vệ tinh, bị thế lực khác nhớ thương cũng là chuyện bình thường.
Hồ Thuyết gia gia nói, lần này có ít người mang mục đích tới Lạc thành.
Dường như những vệ tinh đó rất quan trọng với họ.
Mà Hồ Thuyết gia gia cũng không biết vì sao họ lại muốn chiếm vệ tinh đến vậy
- Vậy chúng ta không về Lạc thành nữa…
Tư Ly Nhân vừa gặp đùi gà vừa bất lực nhìn Lý Thần Đàn.
- Hay chúng ta tới phía nam ngắm biển đi?
Lý Thần Đàn vừa nướng gà vừa nhìn Tư Ly Nhân, suy nghĩ rồi nói:
- Không phải ngươi nói muốn nhìn xem biển là thế nào à.
Ta chưa từng thấy biển.
Nghe nói trước tai biến nơi đó rất náo nhiệt.
Hiện tại bị tập đoàn ghét bỏ, hình như là vì cuồng phong kéo dài.
- Được, vậy chúng ta tới đó ngắm bão đi!
Tư Ly Nhân ung dung nói.
- Ngu ngốc, màu hè mới có bão.
- Vậy chúng ta ở đó tới màu hè luôn!
- Lần đầu thấy có người nghe tới bão lại hăng say như ngươi…
...
Trong Lạc thành, Nhâm Tiểu Túc tìm Đông Phụ Nam tới nửa đêm.
Kết quả không biết cô gái này đã chạy tới đâu mà hắn tìm mãi cũng không thấy.
- Được rồi, chúng ta không tìm nữa.
Hãy thuê căn nhà dân nào đó chứ đừng ở khách sạn…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ở khách sạn quá bắt mắt, nhất định sẽ bị người khác chú ý.
Nhâm Tiểu Túc cũng biết nơi Lạc thành lúc này khá đặc biệt, có rất nhiều người dụng tâm kín đáo tụ tập tại đây.
Lạc thành đã cấm người ra vào, bấy giờ người vào khách sạn chỉ có thể là các cặp tình nhân hoặc người tới từ bên ngoài.
Nếu bị người khác chú ý, hắn sẽ không thể hành động thoải mái.
Kêu hắn và Chu Nghênh Tuyết ở chung một phòng Nhâm Tiểu Túc lại không muốn…
Hơn nữa, còn đám Vương Vũ Tri nữa, nhân số quá nhiều, dễ khiến người khác chú ý.
Vốn Nhâm Tiểu Túc tính ở một đêm dưới gầm cầu.
Thế nhưng hắn thì được rồi, vấn đề là còn có đám Vương Vũ Tri nữa kia kìa.
Bây giờ đám Vương Vũ Tri không còn là đóa hoa trong nhà kính nữa.
Ngủ ngoài trời chỉ là chuyện nhỏ với họ, thế nhưng mọi người phải chuẩn bị cho kỳ thi, thời gian ôn tập gấp rút, không thể đi theo Nhâm Tiểu Túc ngủ gầm cầu.
- Chúng ta tìm tới tập đoàn Thanh Hòa đi…
Chu Nghênh Tuyết nói thầm:
- Dù sao chúng ta cũng là tới để giúp đỡ họ.
Nói thế nào thì họ cũng nên bao ăn bao ở chúng ta chứ?
- Bây giờ nếu thân cận với Thanh Hòa chẳng phải khiến người khác chú ý à?
Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:
- Đêm mai ta cũng không tính đi ăn cơm với tổng giám đốc của Thanh Hòa, không thể trở thành tấm bia ngắm cho người khác được.
Chu Nghênh Tuyết thầm nhủ lão gia nhà mình thật cẩn thận.
bất quá hiện tại nàng không cần suy nghĩ gì nhiều, chỉ cần đi theo lão gia là được.
- Bây giờ chúng ta đi đâu đây lão gia?
Chu Nghênh Tuyết hỏi:
- Bây giờ mua nhà cũng không còn kịp nữa.
- Đợi lát nữa gọi điện cho Tần Sanh, xem thử có cách nào tốt không.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Lần này để tiện liên hệ, Tần Sanh đã đưa cho Nhâm Tiểu Túc một cái điện thoại vệ tinh.
Hơn nữa còn là loại điện thoại đã được Thanh Hòa mã hóa, không sợ bị lộ nội dung nói chuyện.
Kết quả Tần Sanh đã cho Nhâm Tiểu Túc một câu trả lời hài lòng.
Hai người đi tới ngõ hẻm quân nhân.
Trong hẻm nhỏ có một căn nhà trống cho họ.
Trước giờ nơi này có người ở, sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
Nhâm Tiểu Túc cúp điện thoại cảm khái:
- Tổ chức Kỵ Sĩ này làm việc rất đáng tin và cẩn thận.
Ta cảm thấy người tới gây chuyện lần này sẽ không chiếm được tiện nghi gì đâu.
Nhâm Tiểu Túc nói với đám Vương Vũ Tri:
- Đến chỗ ở rồi các ngươi ôn tập cho tốt.
Những chuyện khác các ngươi không cần để ý.
Trong đám chúng ta chỉ có các ngươi là có cơ hội học lên cao.
Các ngươi phải quý trọng cơ hội này.
Vương Vũ Tri gật đầu đồng ý.
Đến nơi, Nhâm Tiểu Túc mở đèn phòng khách.
Cùng lúc đó điện thoại để kế bên sô pha reo lên.
Hắn khó hiểu nhận điện thoại.
Sau đó cứ nói ừ, tốt, không sao cả rồi cúp máy.
Chu Nghênh Tuyết hiếu kỳ hỏi:
- Lão gia, Tần Sanh gọi à?
- Hả, không…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Bên kia bảo cái gì mà xin nghỉ phép.
Ngày mai không đi làm được.
Chu Nghênh Tuyết kinh ngạc nói:
- Vậy vừa rồi lão gia đồng ý cho hắn nghỉ là giả à?
- Hắn là ai ta đâu biết, dù sao ta cũng cho hắn nghỉ một hôm rồi, xem như là làm chuyện tốt.
Nhâm Tiểu Túc hồn nhiên vô tư nói.
Dù sao đó cũng chẳng phải công nhân của hắn.
Hơn nữa hắn còn kiếm được 4 cảm tạ tệ vì người trong điện thoại liên tục nói cám ơn mà.
Chu Nghênh Tuyết:
- Hỏi chấm, hỏi chấm ???
Bạn cần đăng nhập để bình luận