Đệ Nhất Danh Sách

Chương 768: Hàng Rào 176

- Tiểu Túc, kế hoạch tiếp theo của ngươi là gì?
La Lam ngồi bên cạnh đống lửa, hỏi.
Sau khi rời khỏi Thánh Sơn, mọi người cũng không rời đi ngay mà ở lại đây cắm trại hai ngày.
La Lam, Chu Kỳ, Lý Thần Đàn, Tư Ly Nhân, Chu Nghênh Tuyết, Khánh Thận ở chung với nhau cũng khá hòa hợp.
Mọi người ở trong rừng ăn món ăn dân dã, bầu không khí trong khi cắm trại rất vui vẻ.
Mọi người đều nhìn ra tâm tình Nhâm Tiểu Túc có phần không tốt nên cũng muốn giải sầu giúp bằng hữu.
Cả đám đều biết Nhâm Tiểu Túc tới Thánh Sơn là vì vật thí nghiệm 01.
Nhâm Tiểu Túc thẳng thắn nói hắn cảm thấy khả năng cao vật thí nghiệm 01 chính là Nhan Lục Nguyên nên mới đi tìm.
Nhưng bây giờ mọi người đều hiểu, mãi vẫn không có tin tức gì của Nhan Lục Nguyên, Nhâm Tiểu Túc làm sao mà vui cho được?
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc nhìn La Lam một cái:
- Ta tính tới Vương thị một chuyến.
Ngươi đi đâu, có ý định gì?
Cùng lúc đó, đại lừa dối đi tới từng phía rừng cây:
- Ta vừa mới nghe ngóng tin tức ở Chợ đêm về.
Xảy ra chuyện lớn rồi.
- Chuyện lớn gì?
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt hỏi.
- Hỏa Chủng và Khổng thị khai chiến.
Khổng thị đã rút lui khỏi nhất tuyến Bích Sơn, tập trung phòng ngự…
Đại lừa dối nói luôn mồm:
- Đội thiết giáp của Khổng thị giờ chỉ còn là đống đồng nát, phải chờ tiếp viện từ phía sau tới mới đánh được.
Còn có người nói, vốn dĩ Khổng thị nắm được cán dao uy hiếp Khổng thị, kết quá cán dao này lên chiến trường mới phát hiện đây chỉ là con dao cùn. Điều này khiến Khổng thị trở tay không kịp, tổn thất nặng nề.
La Lam cười hắc hắc:
- Đây là chuyện tốt mà, để ta xem họ còn quản được chuyện của Khánh thị ta không.
Khổng thị kia cũng ngốc thật, Hỏa Chủng tinh ranh như con khỉ, sao có thể dễ dàng bị người khác nắm bắt được? Bản sao, ngươi biết tình hình cụ thể thế nào không?
- Biết….
Khánh Thận gật đầu, dường như hắn cũng chẳng ngại bị La Lam gọi là bản sao, bình tĩnh giải thích:
- Hỏa Chủng đã sớm định ra kế hoạch này từ lâu.
Dùng mấy trăm gián điệp của Vương thị làm vật hi sinh, khiến Khổng thị tin tưởng âm tần có thể tiêu diệt hoàn toàn Hỏa Chủng.
Thế nhưng thực tế lúc chế tạo gen họ đã . Âm Thầm sắp xếp tất cả.
Những người chịu sự ảnh hưởng của âm tần cũng chỉ có đám nội gián được sắp xếp vào Khổng thị kia mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Nhện khổng lồ cũng thế?
Khánh Thận cười nói:
- Không sai, xem ra ngươi từng thấy Hỏa Chủng đối phó chúng.
La Lam nói:
- Nếu chiến tranh nổ ra, ta không thể ở lại đây chậm trễ thời gian nữa.
Phải thừa dịp Chu thị chưa bị cuốn vào mà tới đó tâm sự với họ, thử xem có trợ giúp gì được cho Khánh thị không.
- Trợ giúp cho Khánh thị trong mắt ngươi là chỉ chuyện gì?
Đại lừa dối nói.
- À, là để đám người Trung Nguyên đánh nhau hỗn loạn…
La Lam giải thích:
- Đương nhiên còn có chuyện quan trọng hơn. Đó chính là đưa bản sao này về Khánh thị, để em trai ta quyết định sinh tử của hắn.
Lúc nói tới đây, Khánh Thận mỉm cười ngồi bên cạnh, dường như cũng không có quan hệ gì cả.
Đây cũng là một trong những điều phiền muộn của La Lam.
Bản sao và em trai hắn đều thông minh như nhau, chỉ là thiếu đi một chút tình người mà thôi.
Tuy Khánh Chẩn đã sớm mang danh như ác ma đồ huyết nhưng kỳ thật người trong nội bộ Khánh thị đều biết Khánh Chẩn cực kỳ trọng tình trọng nghĩa.
Mà Khánh Thận này dường như không có tình cảm dư thừa gì đó.
Ít nhất La Lam không hề phát hiện đối phương có tâm tình dao động gì đó.
- Còn tin gì khác không?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Còn có chuyện mặt nạ sắt có thể đánh bại T5 nữa…
Đại lừa dối nói:
- Ta nghe có nói có người đang làm bảng xếp hạng cho siêu phàm giả, ta tin thứ hạng của ngươi chắc chắn đứng đầu.
Chỉ là họ không biết rốt cuộc ngươi là ai thôi.
Kỳ thật đại lừa dối nói đã lượt bớt rồi.
Tin tức này được đồn trong Chợ đêm còn bùng nổ hơn.
Việc này đối với giới siêu phàm giả mà nói, trong số họ có một siêu phàm giả cực kỳ cường đại vừa ra đời.
Nếu họ biết Nhâm Tiểu Túc còn là siêu phàm giả chuyên phá hủy hàng rào thì e rằng tin tức còn rúng động hơn nhiều.
Lúc đại lừa dối mua tin thì có phần tiếc nuối… Vì căn bản đám pháo hôi kia không biết được Thiếu soái nhà hắn có bao nhiêu trâu bò….
Bấy giờ, đại lừa dối nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Còn một tin nữa là, người phụ trách cục tình quá Vương Uẩn của Khổng thị đã bị bắt giam….
Ha ha ha ha…
Nói đi nói lại vẫn là đại lừa dối vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Sau đó hắn còn cười rất lâu, cười tới mức không dừng lại được luôn.
Sau năm phút đồng hồ, mặt Nhâm Tiểu Túc không chút thay đổi nhìn đại lừa dối:
- Đủ rồi…
Đại lừa dối cười tới mức mặt cũng sắp cứng lại rồi:
- Khục khục, nhất thời ta không kiềm chế được tâm tình.
Ta thật sự muốn lập tức chạy tới Khổng thị, không thể để Vương Uẩn chết uổng nơi đó được.
Ta phải nghĩ biện pháp thuyết phục hắn, nhân tài như hắn không gia nhập vào Tây bắc thật sự rất đáng tiếc.
Hiện tại thời cơ tới rồi….
- Ừ, vậy ngươi đi đi.
Bất quá cũng đừng cố quá sức, hàng rào trung tâm của Khổng thị không phải ai muốn vào là vào đâu.
Nếu cứu không được thì chờ ta giải quyết chuyện ở Vương thị xong sẽ đi với ngươi…
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cũng hiểu, nếu nhân tài như Vương Uẩn có thể tới Tây bắc là chuyện rất tốt.
Tuy hắn luôn miệng nói sẽ suy nghĩ về chuyện tới Tây bắc nhưng mỗi ngày nghe đại lừa dối vo ve bên tai phải phục hưng Tây bắc, còn không ngừng kêu hắn là Thiếu soái thì bất tri bất giác Nhâm Tiểu Túc đã bắt đầu suy nghĩ cho vùng đất đó rồi.
Đại lừa dối gật đầu đứng dậy nhìn mọi người:
- Lần từ biệt này không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Giang hồ rộng lớn, chúng ta từ biệt tại đây.
Mọi người sắp phải đường ai nấy đi.
Người trưởng thành là thế, mỗi người chỉ là khách qua đường trong cuộc đời nhau.
Trên chặng đường dài đằng đẵng không ai có thể quay đầu lại được.
Dù mọi người từng làm chiến hữu thì cuối cùng vẫn có con đường riêng.
Tuy quan hệ của Tây bắc và Khánh thị có tốt tới đâu thì chung quy cũng không phải người cùng một nhà.
Về sau gặp lại, may thì làm bạn, xui thì thành kẻ địch.
La Lam gật đầu:
- Từ biệt tại đây, nguyện Khánh thị và Tây bắc vĩnh viễn không nhấc lên việc binh đao!
Vào lúc này, đại lừa dối nói:
- Đúng rồi, còn một chuyện không quá quan trọng mà ta quên mất.
Nghe nói dân du mục phương bắc đang xuôi nam, rất nhanh sẽ tới hàng rào 176.
Bất quá đây cũng chẳng phải việc quan trọng gì, hẳn hàng rào 176 có thể ngăn họ lại.
Vừa dứt lời, Khánh Thận cười nói:
- Chưa chắc.
Đại lừa dối nhìn Khánh Thận:
- Xin chỉ giáo?
- Hàng rào 176 khác hàng rào 178 các ngươi.
Các ngươi có tài nguyên phong phú, xung quanh không có tập đoàn.
Thế nhưng hàng rào 176 thì khác, từ mười năm trước tập đoàn đã sớm cắt đứt phụ cấp cho họ.
Hiện tại muốn sống qua ngày cũng là chuyện khó khăn…
Khánh Thận cười nói:
- Chỉ hi vọng lần này khách không mời của Thảo Nguyên sẽ yếu hơn, bằng không hàng rào 176 sẽ chỉ còn là lịch sử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận