Đệ Nhất Danh Sách

Chương 661: Bức Tượng


Giống với những gì tập đoàn sợ, Kỵ Sĩ không chỉ trả thù mà còn trả thù một cách rất tinh chuẩn.
Những nơi nghiên cứu bí mật của ba tập đoàn đều bị tấn công.
Kỵ Sĩ không giống đám người thiếu đầu óc chỉ biết vọt vào đánh nhau mà dùng súng lựu đạn tấn công từ xa.
Những căn cứ dưới lòng đất đều được bảo toàn, Kỵ Sĩ không tiếp tục tiến công thêm.
Thanh Hòa quản lý vệ tinh ngần ấy năm, họ đã chứng kiến rất nhiều bí ẩn.
Chuyện tập đoàn tấn công không phải điều đáng lo nhất mà đáng lo nhất là trên đầu mình luôn có một con mắt quan sát, không một thế lực nào hi vọng chuyện này cả.
Hiện tại thì tốt rồi, đánh Lạc thành không xong, kế hoạch tiêu diệt Kỵ Sĩ không hoàn thành, hiện tại chỉ biết chịu bị đánh.
Đương nhiên, Kỵ Sĩ cũng không trả thù trong thời gian dài.
Họ chỉ muốn tập đoàn nhớ đau cho kỹ, biết Kỵ Sĩ họ đang canh chừng trong rừng mà không đánh chủ ý lên Lạc thành nữa là được rồi.
Nếu thật sự ép tập đoàn vào đường cùng, thua thiệt nhất vẫn là Lạc thành mà thôi.
Trên đường phố hối hả, Hứa Chất một mình bước đi trong hẻm nhỏ.
Hắn lặng lẽ đi tới nơi có cây sồi cổ thụ cao cao.
Vì nghe được tin Chu Nghênh Tuyết ở đây mà mới tới.
Hứa Chất tìm Chu Nghênh Tuyết đã lâu, hiện tại biết Chu Nghênh Tuyết đang ở Lạc thành, hơn nữa còn biết địa chỉ của đối phương, hắn không có đạo lý gì mà không tới cả.
Hỏa Chủng đi tới trước sân, im lặng đánh giá căn nhà này.
Kết quả chưa được hai phút thì cửa nhà mở ra.
Hắn bối rối nhìn Chu Nghênh Tuyết đi ra từ bên trong, trong tay còn cầm hai bọc rác.
Chu Nghênh Tuyết vừa nhìn liền nhận ra đó là Hỏa Chủng, nàng nhíu mày hỏi:
- Ngươi tới đây làm gì?
- Ta…..
Hỏa Chủng có phần nghẹn lời:
- Ta tới để cảm tạ ngươi, chung quy ngươi đã cứu ta….
- Thôi đi…
Chu Nghênh Tuyết ngắt lời hắn:
- Ta biết chút tâm tư này của ngươi mà.
Về đi, ngươi kém xa lão gia nhà ta.
Nói xong, Chu Nghênh Tuyết cầm hai túi rác đưa cho Hứa Chất:
- Quẹo trái đi thêm 10m là thùng rác.
Ngươi ném đi.
Sau đó Chu Nghênh Tuyết cứ thế quay về phòng!
Hứa Chất đứng ngây người trước cửa nửa ngày, trong tay là hai túi rác.
Muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu.
Hắn cười khổ, quay đầu đi về phía cao ốc Thanh Hòa.
Lần này không còn ai ngăn cản hắn nữa.
Thậm chí bảo vệ ở cửa còn thân thiết chào hỏi hắn.
Hứa Chất rất ít khi đi học.
Hắn học đại học năm tư nhưng số lần vào trường cực ít.
Mà bây giờ, Hứa Khác đột nhiên để hắn làm Trợ lý Tổng giám đốc, chớp mắt hắn liền trở thành tân quý trong Lạc thành, nhân vật truyền kỳ trong trường học.
Phải biết, Lạc thành tồn tại là nhờ có Thanh Hòa.
Trợ lý Tổng giám đốc Thanh Hòa có quyền lực cực kỳ lớn.
Chức vị này nhìn qua không có thực quyền gì nhưng rất có mặt mũi.
Chỉ là, Hứa Chất cũng không hưng phấn vì được một bước lên trời. Đột nhiên hắn cảm thấy bản thân đứng trước mặt Chu Nghênh Tuyết vẫn chỉ là một người không đáng nhắc tới.
Trong lòng đối phương chỉ có vị lão gia kia mà thôi…
Dù cho vị lão gia kia đã chạy theo người khác…
Hứa Chất đi thang máy lên lầu, cầm tài liệu đi vào phòng Hứa Khác:
- Công tác xây dựng lại đã được triển khai.
Bộ trưởng Dương Thụy lâm đã tính xong thời gian hoàn thành.
Kế hoạch cụ thể sẽ được đưa tới vào buổi cùng, ta sẽ cùng…
Hứa Khác đứng bên cửa sổ, sau khi nghe Hứa Chất báo cáo xong thì đột nhiên hỏi:
- Ngươi có biết tại sao ta cho ngươi làm Trợ lý không?
Hứa Chất lắc đầu:
- Không biết.
- Đoán xem.
Hứa Chất suy nghĩ:
- Vì ta là lựa chọn cuối cùng.
- Không phải…
Hứa Khác cười lắc đầu:
- Lựa chọn không quan trọng, quyết định mới là quan trọng nhất.
Hứa Chất có phần khó hiểu.
Hứa Khác vỗ vai cháu mình rồi đi tới thang máy:
- Muốn sống ở thời đại này cần sự quyết đoán và đảm lượng, mà hai thứ này ngươi đều có. Đi thôi, theo ta ra ngoài một chuyến, hẳn hai pho tượng kia đã được làm xong rồi.
Cho nên, Hứa Khác coi trọng Hứa Chất là vì phẩm chất của hắn.
Xe chạy một đường tới Vọng Xuân Môn.
Người tới nơi này nhiều như nêm cối, vừa tới gần đã cảm nhận được không khí cực kỳ náo nhiệt rồi.
Hứa Chất vừa nhận chức nên không rõ lắm hai bức tượng này là sao.
Hứa Khác xuống xe trước, đám người nhiều như nêm cối thấy Hứa Khác thì chừa ra một con đường.
Mặc kệ người khác có tán thành không, ít nhất dân chúng trong Lạc thành đều cảm thấy Hứa Khác là người tốt, đối xử với mọi người không tệ lắm.
Bấy giờ, trên phố dài có hai tượng điêu khắc được che bằng vải đỏ.
Cảnh vệ đứng canh bên cạnh, chờ Hứa Khác tới dở ra.
Chuyện về hai bức tượng này đã sớm được mọi người lan truyền.
Tin tức truyền ra từ chỗ thợ điêu khắc, hai tượng điêu khắc này là của người đã cứu Lạc thành trong thời khắc nguy nan nhất.
Gần đây, trong một ít quán ăn của hàng rào, mọi người đã sớm lan truyền người cứu Lạc thành khiến họ trở thành truyền kỳ.
Phải biết, hai bên đường Vọng Xuân Môn đều có khu dân cư. Đại bộ phận cư dân trốn trong nhà không dám dù là liếc nhìn trận chiến.
Thế nhưng vẫn có cư dân đủ gan mà quan sát toàn bộ quá trình.
Thế nên cảnh Hứa Khác một mình chém giết bảy tám kẻ địch rồi được Nhâm Tiểu Túc đơn độc tới cứu, sau đó tay súng bắn tỉa trợ giúp đã trở thành truyền kỳ trong truyền kỳ!
Hứa Khác đi tới trước bức tượng, sốc tấm vải đỏ lên.
Chỉ thấy bức tượng kia được điêu khắc hình ảnh một vị cô nương đội mũ lưỡi trai, tóc ngắn gọn gàng chạm vai, trên vai là súng bắn tỉa trông cực kỳ bá đảo.
Người đứng xem chợt bừng tỉnh, đây là tay súng bắn tỉa đã trợ giúp vào phút cuối kia.
Người bên cạnh thì tương đối kỳ quá, đó là hình thiếu niên được một nửa thiết giáp bao bọc, phảng phất như vừa trải qua một trận chiến tàn khốc, thiết giáp rách nát chịu không nổi.
Cảnh tượng này mang tới cho người nhìn cảm giác bi tráng cực kỳ.
Chỉ bức tượng giống nhau ở chỗ, Dương Tiểu Cận đội mũ lưỡi trai che nửa mặt, Nhâm Tiểu Túc cũng đội nón hoodie khuất bóng.
Mặt mũi của họ được ẩn giấu trong bóng tối, không thể thấy rõ.
Có vài người tiếc hận:
- Nữ hài này nhất định rất đẹp, sao còn đội nón làm gì.
Một đám đệ tử đứng trong đám người thấy hai bức tượng thì ngây ngẩn cả người.
Người khác không nhận ra nhưng thiết giáp của Nhâm Tiểu Túc và mũ lưỡi trai của Dương Tiểu Cận rất đặc biệt.
Họ vừa nhìn liền nhận ra đây chính là bạn học Dương Tiểu Cận của mình.
Mặt khác, thiếu niên này chẳng phải là thiếu niên đã điểm danh thay cho Trịnh Hàng đó ư.
Hiện tại con hàng Trịnh Hàng còn đang khóc thảm, vì bị Giang Tự để ý nên con hàng này không thể trốn học được nữa.
Hơn nữa mỗi lần tới tiếc của Giang Tự, ông chuyên điểm danh Trịnh Hàng…
Thời gian trước mọi người còn đoán, thiếu niên kia là siêu phàm giả, hẳn Dương Tiểu Cận cũng chẳng tầm thường?
Rốt cục những suy đoán này cũng được chứng thực vào hôm nay.
Một sinh viên thở dài:
- Trong mắt người ta, chúng ta đúng là không khác gì đóa hoa trong nhà kính.
Nghe nói kẻ địch họ giết được lên con số hàng trăm.
Người như vậy… không cùng thế giới với chúng ta.
Hứa Chất nhìn bức tượng của Nhâm Tiểu Túc, đột nhiên cảm nhận được đối phương cao tới mức dù hắn dùng cả đời để đuổi theo cũng không với tới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận