Đệ Nhất Danh Sách

Chương 468: Tông Ứng Chết

Binh sĩ Tông thị bỗng rút lui khỏi Vũ Xuyên, chỉ để lại một đội tác hiến tựa vào nơi hiểm yếu để chống chọi.
Những binh sĩ còn lại quay lại, bắt đầu cướp bóc địa bàn của mình. Hàng rào thuộc sở hữu Tông thị ở phía Bắc lại chịu nỗi khổ từ việc cướp bóc bởi chính quan quân Tông thị.
Tối hôm đó, Tông Ứng dẫn binh sĩ tới đầu cầu Nha Phủ.
Hắn đứng ở đó, nhìn từng chiếc xe tải liên tiếp đi qua cầu. Bỗng nhiên, một sĩ quan phụ tá ở bên cạnh cảm khái:
- Đi chuyến này, chẳng biết khi nào mới về được. Nhớ dẫn theo những lưu dân biết đánh bắt cá, người am hiểu chăn nuôi cũng dẫn theo.
Tông Ứng lui về phương Bắc là có mưu đồ. Chỉ là hắn không ngờ mọi chuyện thuận lợi như vậy, có người thay hắn diệt hơn phân nửa cao tầng Tông thị.
Phương Bắc là một mảnh thảo nguyên. Chỗ đó là nơi ở ngoài địa phận hàng rào, dã thú hoành hành.
Nhưng với quân chính quy mà nói, dã thú chẳng là gì cả.
Sĩ quan phụ tá nói:
- Những ngày gần đây có rất nhiều binh sĩ đào binh. Bất quá đều bị bắt lại và đánh chết.
- Ừ, có người muốn trốn cũng rất bình thường.
Tông Ứng cười nói:
- Theo họ, dù có thành lưu dân cũng tốt hơn tới phương Bắc chăn dê nhiều. Không cần lo, trên đường giết được một ít binh sĩ cũng tốt. Chung quy sắp tới chúng ta sẽ có thời gian gian khổ, nên chấn nhiếp lại quân đội.
Hiện giờ, Tông Ứng muốn dùng thủ đoạn cao để chấn nhiếp, vặn đám binh sĩ tan tác của Tông thị thành một sợi dây thừng rồi kéo đi phương Bắc.
Đám binh sĩ này chính là vốn liếng của hắn.
Đến thảo nguyên rồi, đội thiết giáp có thể vứt bỏ, chung quy khi đó cũng không có nhiên liệu cung cấp. Lúc ấy, đội thiết giáp chẳng khác nào gân gà cả. s
- Tư lệnh, khi nào chúng ta có thể quay về?
Sĩ quan phụ tá đột nhiên hỏi.
- Khi cứ điểm 178 đánh nhau với Khánh thị, chúng ta có thể trở về.
Tông Ứng cười ha hả:
- Một núi không thể có hai hổ. Chắc chắn sẽ có ngày đó, Khánh Chẩn là người có dã tâm lớn, sao có thể buông tha miếng thịt màu mỡ phương Bắc này? Đi thôi, yên lặng theo dõi biến hóa.
Kỳ thật Tông Ứng không biết hắn còn trở về không. Dù hai phe đánh nhau, căn bản họ cũng không còn năng lực leo lên sân khấu, chỉ có thể ở phía sau cánh gà hẻo lánh nhìn người khác biểu diễn.
Nhưng những thứ như quyền mưu là thật thật giả giả, dù Tông Ứng không muốn trở về cũng không thể để binh sĩ bên dưới biết.
Hắn cần phải lưu lại hi vọng cho những người này.
Từ đó, hắn sẽ có thời gian nắm giữ lực lượng trong tay.
Nhưng vào lúc này, dưới sông ngòi bỗng xuất hiện một cái thủy tiễn. Trong nháy mắt cảm nhận được nguy cơ, trong lòng Tông Ứng kinh hãi, không ngờ lại phát sinh dị biến ở nơi này!
Đây là siêu phàm giả tập kích!
Tông Ứng nhanh chóng kéo sĩ quan phụ tá chắn trước người mình. Hắn muốn dùng đối phương cản thủy tiễn lại. Thế nhưng khi thủy tiễn tới trước mặt sĩ quan phụ tá thì trong chớp mắt biến thành từng vô số cây châm nhỏ.
Sĩ quan phụ tá nháy mắt bị châm thành một cái rổ.
Siêu phàm giả bảo vệ Tông Ứng ở bên cạnh rốt cuộc cũng kịp thời phản ứng, trong miệng phun ra một đám mây mù.
Đám mây mù hóa thành một con chim ưng uy phong lẫm liệt lượn lờ trên đầu Tông Ứng, có thể bảo vệ hắn ta bất kỳ lúc nào.
Không đợi Tông Ứng kịp thả lỏng, dưới sông ngòi chảy xiết dưới cầu có một con cá voi sát thủ trong suốt bay vọt tới, nhảy qua cầu.
Cá voi sát thủ được ngưng kết từ nước, sau khi lướt qua đầu mọi người thì rơi xuống sông ngòi. Trong nháy mắt đó nó đã kịp há miệng nuốt chửng chim ưng, cứng rắn kéo con chim vào lòng sông.
Siêu phàm giả bên cạnh Tông Ứng phun ra một ngụm máu, thần sắc uể oải ngồi bệt xuống đất.
Sát cục tới đây tưởng chừng chấm dứt thì trên trời ngưng tụ thành một đám mây đen, hoa tuyết phiêu phiêu rơi xuống.
Hoa tuyết sắc bén như đao phong, nhanh chóng xuyên qua ngực Tông Ứng rồi hóa thành vô hình.
Tông Ứng ngã xuống đất.
Vị tướng lãnh dã tâm bừng bừng cuối cùng của Tông thị cũng không thể thực hiện tham vọng của mình. Bất quá trước khi chết hắn không có gì không cam lòng. Hôm nay, những thủ đoạn kia chứng tỏ không chỉ có một siêu phàm giả mà có tới mấy siêu phàm giả hợp tác với nhau, giết được hắn là điều bình thường.
Mà thủ đoạn thay đổi thất thường này như nói cho Tông Ứng biết. Ngày đó có thể hủy cầu nổi ở sông Hắc Thạch là cố tình lừa gạt, muốn các người tưởng cứ điểm 178 không còn đường lui chứ không phải không có cách chặn lại mấy cái cano kia.
Trước khi chết, Tông Ứng thầm thở dài, thời đại cũ kỹ của hắn cuối cùng cũng đi qua.

Vương Phong Nguyên nhận báo cáo rồi nhìn về phía Trương Cảnh Lâm:
- Tư lệnh, Tông Ứng đã chết, đúng như những gì ngươi dự đoán. Họ đã tới cầu Nha Phủ. Tư lệnh đúng là thần cơ diệu toán.
Trương Cảnh Lâm cười:
- Chuyện này ngay cả ngươi cũng đoán được. Họ muốn thoát khỏi chúng ta chỉ có một con đường này mà thôi, nào có tính hay không tính.
Thế nhân đều cho rằng cứ điểm 178 lác đác chỉ có mấy người, thế nhưng sự thật không phải thế.
Theo như Vương Phong Nguyên nói thì: Mọi người đều bị đông cứng cả rồi.
Mỗi ngày, những binh sĩ gác ở biên phòng đều phải trải qua gian khổ. Đến mùa đông, ngay cả hơi thở cũng có thể đóng băng. Thế nhưng hoàn cảnh cực hàn ác liệt kia có thể rèn luyện ra ý chí kiên cường vô cùng.
Để chống đỡ không bị đông lạnh, họ phải có niềm tin to lớn vô cùng.
Những chiến sĩ đó chống đỡ dưới hoàn cảnh ác liệt kia là vì họ ư? Đương nhiên không phải.
Là vì lập công tấn chức? Cũng không phải.
Là vì bảo vệ hàng rào phía sau họ.
Cho nên, điều kiến thức tỉnh năng lực siêu phàm không thiếu niềm tin cùng chịu đựng gian khổ.
Dương Tiểu Cận từng nói với Nhâm Tiểu Túc, khi thiên tai phủ xuống trái đất, ý chí của con người là vũ khí đệ nhất để vượt qua nguy hiểm.
Trong thời đại dã thú trở nên cường tráng hơn, thực vật kỳ dị, mà con người thì sao? Tinh thần và ý chí của nhân loại chính là con đường tiến hóa của họ.
Đương nhiên, dù trải qua gian khổ, siêu phàm giả vẫn là trong vạn người có một. Cứ điểm 178 có những binh sĩ siêu phàm giả là một trong những cơ mật được Vương Phong Nguyên cất giấu trong lòng.
Vương Phong Nguyên nói tiếp:
- Tư lệnh, binh sĩ tiền tuyến bắt được một siêu phàm giả. Đó là siêu phàm giả có thể truy tìm được siêu phàm giả khác. Theo lời hắn nó, đội 131 phản bội chạy trốn, hắn cũng tìm có hội chạy đi. Hắn tính quay lại tiền tuyến Vũ Xuyên nhưng bị chúng ta bắt lại.
- Hả?
Trương Cảnh Lâm có hứng thú:
- Dẫn hắn tới đây.
Vừa nói xong, bên ngoài liền có người dẫn siêu phàm giả kia vào bộ chỉ huy. Chỉ thấy đối phương là một thiếu niên trẻ tuổi, miệng không ngừng la hét:
- Ta có thể giúp các ngươi tìm siêu phàm giả khác. Các ngươi tìm được họ có thể khống chế họ.
Cho nên ta rất hữu dụng, đừng giết ta!
Trương Cảnh Lâm hăng hái hỏi:
- Phạm vi tìm kiếm của ngươi là bao nhiêu?
- Trong vòng 100 ki lô mét ….
Siêu phàm giả này hét lên:
- Cứ điểm 178 của các ngươi có thể có siêu phàm giả ẩn náu. Ta sẽ giúp các ngươi tìm ra họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận