Đệ Nhất Danh Sách

Chương 947: Quỷ Lôi

"Thiếu soái, ngươi làm gì thế?"
Đại lừa dối nghi hoặc hỏi.
Vừa rồi, Tuân Dạ Vũ nói có một lượng lớn quân đoàn viễn chinh đang tiến gần về phía, đại lừa dối thầm cả kinh, nhanh chóng muốn chạy trốn.
Thế nhưng hắn phát hiện Nhâm Tiểu Túc căn bản không hề hoảng hốt, không chỉ không đi, ngược lại chẳng biết lấy thuốc nổ từ đâu ra.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc đang cầm một cái xẻng công binh đào hầm, vô cùng cẩn thận bỏ thuốc nổ vào trong đó.
Nhâm Tiểu Túc thở dài nói:
"Đáng tiếc không có nút điều khiển từ xa, đều để lại ở núi Tả Vân cả rồi.
Bằng không sẽ dễ hơn một ít, hiện tại chỉ có thể cột dây lên lựu đạn mà dùng."

Hiện tại Nhâm Tiểu Túc cầm thuốc nổ vùi vào trong đất, sau đó lại đặt thi thể của mọi rợ ở phía trên, chỉ cần có người di động thi thể mọi rợ sẽ kéo chốt lựu đạn, mọi rợ gần đó đều bị nổ tung.
Bởi vì áp lực tại Tả Vân sơn cực lớn nên Nhâm Tiểu Túc không lấy thuốc nổ của chiến lữ số 6 theo mà dùng thuốc nổ bản thân tích trữ.
Tuân Dạ Vũ yếu ớt mà hỏi:
"Chiêu này dễ dùng mà, ta nhớ được thuốc nổ không dễ dẫn nổ a, Lựu đạn có thể dẫn nổ thuốc nổ không?"
"Có thể a…"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Lựu đạn nổ thuốc nổ trong tầm ảnh hưởng cũng bị kích phát, kỳ thật nếu so với uy lực ngòi nổ thông thường còn lớn hơn một ít."

Tuy uy lực thuốc nổ rất lớn nhưng muốn dẫn nổ cũng không dễ dàng như vậy.
Thuốc nổ có ngòi nổ, phải kích phát ngòi nổ thì thuốc nổ mới bạo phát thành công.
Nếu như chỉ đốt bình thường, thuốc nổ không thể đem tới uy lực mà binh sĩ cần.
Cho nên lúc tiêu hủy thuốc nổ, bình thường mọi người sẽ chọn cách thiêu đốt.
Đại lừa dối tán thán nói:
"Thiếu soái thật anh minh a.
Mọi rợ chắc chắn không nghĩ ra được việc di chuyển thi thể chiến hữu lại đưa tới họa sát thân.
Hơn nữa trận bạo nổ ngày hôm nay sẽ tạo thành ám ảnh cho bọn họ.
Về sau thấy thi thể chiến hữu sẽ nhớ tới chuyện hôm nay."

Nhâm Tiểu Túc khiêm tốn nói:
"Coi như cũng xài được, phải khiêm tốn tí."

Tuân Dạ Vũ ở bên cạnh cạn lời, hắn thầm nói trong lòng, đại lừa dối thật sự đúng là tên nịnh hót số 1 tây bắc mà.
"Được rồi, nhanh chóng rời đi…"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Binh sĩ quân đoàn viễn chinh còn bao lâu nữa thì tới nơi này?"
Tuân Dạ Vũ tính toán đại khái một chút về tốc độ của đối phương:
"Ta cảm giác hơn một giờ nữa."

"Chúng ta đi cách nơi này khoảng một ki lô mét chờ thôi, sau khi xác định nơi này bị nổ lại rời đi.
Đến lúc đó Tuân Dạ Vũ xác định thương vong quân địch một chút…"
Nhâm Tiểu Túc nói.
Hơn một giờ, quân đoàn viễn chinh nhanh chóng tiếp cận chiến trường.
Khi bọn họ thấy được đã thi thể toàn bộ binh sĩ vận chuyển vật tư, một quan quân gào thét.
Trong một ngày quân đoàn viễn chinh liền tổn thất bốn chi binh sĩ vận chuyển vật tư.
Loại tổn thất này bọn họ khó có thể thừa nhận, mấu chốt ở chỗ là ngay cả bóng dáng của kẻ địch họ còn không thấy nữa.
Mỗi khi họ tới gần hơn, đối phương như đã sớm rời đi, căn bản không bắt được.
Một mọi rợ nói với này nha tướng:
"Trưởng quan, e rằng nhân số chi đội này không ít.
Người xem, chi binh sĩ vận chuyển này vận chuyển vật tư chúng ta lấy được của Hỏa Chủng, số lượng rất nhiều.
Nếu số địch nhân này ít thì căn bản sẽ không lấy ngần ấy vật tư.
Mà bây giờ, bọn họ đã đánh cướp vật tư của hơn bốn chi đội."

Nha tướng cũng gật gật đầu:
"Ngươi không hiểu, nhân số một chi binh sĩ vận chuyển hẳn có cơ động không bằng binh sĩ chủ lực chúng ta, nhưng dựa vào biểu hiện của đối phương bây giờ, di chuyển ngần ấy vật tư sẽ kéo chậm tốc độ của chúng."

Đương nhiên, bọn họ không biết trên thế giới này vẫn còn có người có không gian tùy thân.
Đối với Nhâm Tiểu Túc mà nói, đừng nói một chút vật tư như thế, dù là mười chi đội vận chuyển hắn vẫn có thể đem đồ đạc đi, một chút mảnh vụn bánh cũng không chừa lại!
Một mọi rợ nói:
"Trưởng quan, lần này chúng ta nhất định phải bắt được bọn họ, bằng không tướng quân nhất định sẽ xử phạt chúng ta, lương thực của quân đoàn đã không đủ, chúng ta phải lấy lại được số vật tư đã bị cướp mang về..."

Nha tướng cắn răng nói:
"Không cần ngươi tới dạy ta làm thế nào.
Đi, để Boris tìm kiếm mùi địch nhân lưu lại, nhân số bọn họ đông đảo, nhất định sẽ để lại đầu mối, chúng ta dựa vào mùi mà truy tìm.”

Người Trung Nguyên không biết một chuyện, trong quá trình tiến hóa, có một ít mọi rợ với khứu giác bắt đầu tiến hóa đã gần bằng dã thú, thậm chí còn có thể để truy tung.
Binh sĩ được gọi là Boris bị gọi tới, hắn bắt đầu tìm kiếm hương vị khác ở gần thi thể, sau đó có chút kỳ quái nói:
"Trưởng quan, hương vị người Trung Nguyên ở đây không quá phức tạp, dường như chỉ có ba người."

"Ba người?"
Nha tướng sửng sốt một chút, hắn đi đến chỗ của Boris:
"Ngươi xác định?"
"Xác định…"
Boris nói:
"Họ đi về hướng bắc."

"Truy kích!"
Nha tướng tuy không biết vì sao chỉ ba người lại có thể mang đi nhiều vật tư như vậy, thế nhưng từ trước tới giờ Boris chưa từng sai.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc nằm rạp cách đó một ngàn mét, đang dùng kính ngắm quan sát hướng đi của mọi rợ:
"Đợi một chút, sao những mọi rợ này lại không di chuyển thi thể chứ.
Bọn họ bắt đầu di chuyển về phía chúng ta rồi!”
Dường như đối phương không tính đụng vào số thi thể đó.
Như vậy chẳng lẽ kế hoạch của hắn bất thành à?!
Đại lừa dối cùng Tuân Dạ Vũ bên cạnh đều thấy, nếu như vậy thì mặt mũi họ biết để đâu?
Lúc này, một mọi rợ nhìn thi thể trên đất nói:
"Trưởng quan, những thi thể này thế nào? Chuyển về hậu phương sao?"
Kết quả Nha tướng lắc đầu nói:
"Nhiệm vụ của chúng ta là truy kích này binh sĩ Trung Nguyên.
Hiện tại di chuyển những thi thể này sẽ khiến tốc độ của chúng ta chậm lại.
Trước cứ để bọn họ an nghỉ ở trong này đi.
Sau khi chiến tranh chấm dứt, chúng ta lại tới an táng bọn họ.
Hơn nữa, người Trung Nguyên xảo trá, trước từng có người giấu thuốc nổ dưới thi thể.
Người Trung Nguyên gọi cách này là quỷ lôi.
Ai biết phía dưới những thi thể này có cạm bẫy hay không? Nói rõ hơn, ngàn vạn không nên đụng tới những thi thể này!"
Khi Nha tướng này vừa dứt lời, hắn liền thấy được bên cạnh một cỗ thi thể có một cánh cửa màu đen, phảng phất như tất cả ánh sáng đều bị nó hút vào.
Ngay sau đó, bên trong ám ảnh chi môn có một cánh tay duỗi ra, lật thi thể lên.
Chỉ là...
hình như sai rồi, thi thể này không phải thứ hắn muốn tìm.
Cánh tay rụt trở về, sau đó ám ảnh chi môn lần nữa mở ra ở nơi khác, lật một thi thể lại, lần này đúng rồi...
Tiếng chốt lựu đạn thanh thúy vang lên.
Trong vòng 3 giây, ám ảnh chi môn biến mất trong không khí:
"Cái quái gì vậy!? Vừa rồi các ngươi có thấy cánh tay kai không…”
Nha tướng gào thét:
"Chạy mau!"
Một tiếng ầm vang vang lên, sương mù màu xám đen khổng lồ bay lên trời.
Mấy trăm mọi rợ xung quanh đó nhất thời bị nổ cho chia năm xẻ bảy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận