Đệ Nhất Danh Sách

Chương 611: Vạn Vật Quy Nhất

Nhâm Tiểu Túc dựa vào thiết giáp và bản thân mà đối chiến với thường xuân kinh khủng. Nếu không có lớp thiết giá, Nhâm Tiểu Túc rất khó tránh được đám dây leo gai nhọn kia.
Thế nhưng từ trước tới nay, thiết giáp luôn có một khuyết điểm, đó chính là thiếu năng lượng.
Chỉ dựa vào năng lượng sinh học trong cơ thể bổ sung thì thật sự rất chậm. Hơn nữa bản thân người máy nano lại siêu nhỏ, năng lượng tích được cũng có hạn.
Sau khi trải qua khoảng thời gian chiến đấu nãy giờ, đương nhiên thiết giáp của Nhâm Tiểu Túc đã khó lòng duy trì nổi. Vì thế hắn mới nói với Chu Nghênh Tuyết rằng cơ hội chỉ có một lần.
Nếu lần này không thể thành công, họ chỉ có thể tiếp tục chạy trối chết, dùng hết tất cả mọi cách cũng phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhâm Tiểu Túc còn át chủ bài là đoàn tàu hơi nước. Thế nhưng đoàn tàu cũng chẳng phải vạn năng, Nhâm Tiểu Túc sợ kích thước đoàn tàu quá lớn, khả năng cao sẽ bị thường xuân quấn chặt không thể rời đi.
- Cách rễ nó chừng 500 mét…
Nhâm Tiểu Túc quay đầu:
- Chu Kỳ, ngươi còn chiến đấu được không? Ta cần ngươi bảo vệ những người khác, Chu Nghênh Tuyết đi cùng ta.
Chu Kỳ cười, phun một ngụm máu ra:
- Khó có được một lần làm anh hùng, sao ta có thể từ chối. Ngươi yên tâm đi, trước khi ta chết, người nơi này không ai được chết trước ta! Chờ quay về rồi, ông chủ La nhớ gả nữ thư ký của Khánh Chẩn cho ta đó!
La Lam cười mắng:
- Thật biết đòi quá nhỉ!
Nhâm Tiểu Túc và Chu Kỳ không biết nhau, thế nhưng sau lần chung hoạn nạn hôm nay, thiếu cũng có ấn tượng tốt về Chu Kỳ.
- Chúng ta đi thôi.
Nhâm Tiểu Túc nói xong liền xông thẳng về trước, Chu Nghênh Tuyết buông tay Lý Nhiên và La Lam ra, theo sát sau lưng Chu Kỳ.
Trong nháy mắt Chu Nghênh Tuyết buông tay, thường xuân như tìm được kẻ địch mới, vô số dây leo cuốn tới. Chu Kỳ ngồi nhắm mắt tại chỗ, chỉ thấy trên người hắn phát ra ánh sáng xanh. Khi đám dây leo đó tiếp cận thì trong nháy mắt toàn bộ đều héo rũ!
Trong khoảng cách 10m lấy Chu Kỳ làm trung tâm, nhất thời không có bất kỳ dây leo nào có thể tới gần!
Thế nhưng La Lam phát hiện, thời gian càng kéo dài, sắc mặt Chu Kỳ càng xám trắng. Hắn ngồi bên cạnh Chu Kỳ có chút phiền muộn. Từ lúc biết được có siêu phàm giả tồn tại trên đời, La Lam luôn cảm thấy ý chí của hắn chẳng thua gì người khác, vì sao hắn không thể thức tỉnh chứ?
Tỷ như lúc này, La Lam chỉ có thể thầm than bản thân vô dụng, trơ mắt nhìn Chu Kỳ tiêu hao tinh thần lực bảo vệ mọi người.
Nếu La Lam cũng là siêu phàm giả, dù lần này có chết đi nữa thì khi xuống dưới địa phủ, hắn vẫn có thể kiêu ngạo với Chu Kỳ, vì hắn chết có tôn nghiêm
Đáng tiếc hắn không phải siêu phàm giả.
Vào lúc Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết cách rễ thường xuân chỉ còn 50m thì rốt cục Chu Kỳ cũng không chịu nổi nữa. Trong vòng 10m xung quanh hắn dần có dây leo chen vào được, một sợi dây leo không chút lưu tình đâm về phía trái tim Chu Kỳ.
Chu Kỳ cảm nhận được hết thảy, hắn biết đại nạn của mình đã tới. Nói thật, hắn cũng không biết cuộc đời này mình sống có đáng không.
- Khánh Chẩn, chuyện ta hứa với ngươi ta đã làm được…
Chu Kỳ thầm nói câu này xong thì ôm tâm tư chờ chết.
Thế nhưng chuyện lạ xảy ra, một quân nhân Khánh thị chắn trước mặt Chu Kỳ, mặc kệ dây leo đâm vào người. Hắn dùng hai cánh tay hung hăng nắm chặt dây leo, không để dây leo tiếp tục xuyên qua thân thể mình là tổn thương người phía sau!
Sau khi thân thể bị xuyên thủng, nội tạng quân nhân vỡ nát, máu chảy ra từ miệng vết thương của hắn.
La Lam lập tức sững sờ:
- Ngươi…
Quân nhân cười nói với La Lam:
- Ông chủ, bảo trọng…
Nói xong, hắn vô lực cúi đầu.
Chu Kỳ dùng hết khả năng bảo vệ mọi người. Mà những quân nhân Khánh thị này tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, dùng tính mạng của bản thân bảo vệ La Lam và Chu Kỳ.
Thấy chết không sờn nghe thì đơn giản nhưng trên thế gian này có mấy người thật sự làm được.
Ánh nắng giữa trưa khốc liệt, La Lam cảm thấy cổ họng khô khốc, toàn thân khó chịu.
Lại một quân nhân Khánh thị nữa chết trước mặt Chu Kỳ, vì hắn cản dây leo. Người này là tổ trưởng của đội binh sĩ này.
Trước khi chết, tổ trưởng cười nói với La Lam:
- Ta là tổ trưởng lại không giác ngộ bằng binh sĩ dưới trướng, để hắn chết trước mặt ta, thật sự hổ thẹn…
Nói xong, tổ trưởng guc xuống.
La Lam quỳ một bên nước mắt như mưa, thế nhưng vẫn không phát ra âm thanh gì.
Bỗng nhiên La Lam ngất xỉu. Quân nhân Khánh thị vội chạy tới dò xét, một người trong đó kinh nghi bất định nói:
- Sao trên người ông chủ lại xuất hiện một lớp ánh sáng màu vàng mỏng vậy. Là ta hoa mắt à?
...
Nhâm Tiểu Túc không hề biết những biến hóa này, hắn không ngừng chém đứt dây leo xung quanh mình.
Khi người máy nano trên người hắn bắt đầu rơi xuống, Nhâm Tiểu Túc lập tức thu hồi chúng về thân thể để tránh toàn bộ “tử vong”.
Cách bộ rễ 30m, Nhâm Tiểu Túc dùng thân thể chống trả với thường xuân.
Chu Nghênh Tuyết yên lặng đuổi theo sau lưng Nhâm Tiểu Túc. Nàng thấy rõ trước mặt là sóng to gió lớn nhưng chẳng chút uy hiếp gì tới mình. Vì tất cả đã được Nhâm Tiểu Túc chống đỡ cả rồi.
Bóng lưng trước mắt nàng xoáy lên cuồng phong , khiến tốc và quần áo của Chu Nghênh Tuyết bay phấp phới.
Chu Nghênh Tuyết đứng sau lưng Nhâm Tiểu Túc, bỗng lên tiếng:
- Lão gia, ta thật sự có phần hâm mộ Dương Tiểu Cận nha.
Nhâm Tiểu Túc nghe không rõ, quay đầu lại:
- Ngươi nói cái gì?
- Không có gì…
Chu Nghênh Tuyết cười nói:
- Ta nói ngươi rất tuấn tú.
Nhâm Tiểu Túc cười ha hả:
- Đúng là có mắt nhìn nha!
Lúc này chỉ còn 5m nữa, Nhâm Tiểu Túc chặt đứt toàn bộ dây leo trước mặt, sau đó dùng bốn lá bài số bốn mở ra một con đường cho Chu Nghênh Tuyết.
Hắn quay đầu quát:
- Cơ hội chỉ có một lần!
Nói xong, hắn ra sức kéo Chu Nghênh Tuyết, đẩy nàng vào lối đi thẳng tới bộ rễ kia!
Sau đó, Nhâm Tiểu Túc bị thường xuân bao bọc lại!
Dần dần, rễ của thường xuân bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh, chỉ trong giây lát, quang mang vạn trượng!
Cả hàng rào chợt yên tĩnh hơn, đã lâu rồi hàng rào 61 mới được thế này. Dây leo không còn vặn vẹo đòi ăn thịt người nữa, gió cũng bất động chỉ trong chớp mắt.
Chỉ thấy tất cả dây leo dần héo rũ, Nhâm Tiểu Túc từ trong cái kén dây leo xông ra, lẳng lặng nhìn hết thảy. Hiện tại đã không còn dây leo công kích hắn nữa!
Thế nhưng khác với những gì Nhâm Tiểu Túc dự đoán. Hắn tưởng sau khi Chu Nghênh Tuyết khống chế được thường xuân, nó sẽ không có biến hóa gì. Vậy mà hiện tại hắn có thế thấy được ánh sáng màu xanh từ bốn phương tám hướng không ngừng hội tụ đến chỗ rễ!
Một màn này, cứ như… vô số năng lượng tụ họp về một điểm. Mà dây leo sau khi mất đi năng lượng được cung cấp lại khô héo như củi mục.
Mà người nhận lấy những năng lượng kia chính là Chu Nghênh Tuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận