Đệ Nhất Danh Sách

Chương 628: Thời Khóa Biểu Của Nhâm Tiểu Túc

Sáng sớm, Tần Sanh đã mặc đồ kín kẽ rồi đi tới nhà Nhâm Tiểu Túc đang ở.
Hắn đưa cho Nhâm Tiểu Túc một cái thẻ sinh viên, có chút ngượng ngùng nói:
- Ta xin cho ngươi 1 thẻ sinh viên nhưng hiệu trưởng không chịu.
Hắn nói hiện tại không cho bất kỳ ai khả nghi tiến vào đại học nhằm bảo vệ học sinh tốt hơn…
Hiệu trưởng có phần cứng rắn, không chịu nể mặt Kỵ Sĩ chúng ta.
- Còn có chuyện này?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ:
- Trong Lạc thành lại có người không nể mặt Kỵ Sĩ?
- Có hai nơi sẽ không nể mặt chúng ta.
Chính xác mà nói thì dù là ai trong Kỵ Sĩ đứng ra nói chuyện họ cũng không để ý…
Tần Sanh giải thích:
- Một là tạp chí hi vọng, hai là đại học Thanh Hòa.
Tổng biên và hiệu trưởng của hai nơi này là người rất có nguyên tác.
Mà chúng ta cũng rất tôn trọng họ.
- Vậy thẻ sinh viên này là sao?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi.
- Đây là thẻ học sinh của anh họ ta…
Tần Sanh giải thích:
- May mà hắn trông có phần giống ngươi.
Chỉ là hắn có đeo mắt kính mà thôi.
Lúc đi qua trạm gác, ngươi cứ nói là do ngươi bỏ mắt kính ra nên nhìn khác là được.
Hơn nữa hình chụp và ngoài đời chưa chắc giống nhau hoàn toàn.
Mỗi ngày vào học lúc 8 giờ sáng và tan học lúc 8 giờ tối.
Ngươi phải đi đúng giờ đấy.
Chỉ có hai khung giờ này thì người của chúng ta mới tiếp ứng được.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Được rồi.
Xem ra Tần Sanh đã sắp xếp đâu vào đấy. Để người ta phải ra tay trong lúc mấu chốt thế này thật khiến Nhâm Tiểu Túc có phần tự trách.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc thấy Tần Sanh muốn nói lại thôi, hắn nghi ngờ hỏi:
- Còn chuyện gì nữa à?
- À…
Tần Sanh xấu hổ lấy một tờ khóa biểu ra:
- Đây là thời khóa biểu tiết học của anh họ ta.
- Là sao?
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt.
- Ngươi nhìn xem, hắn đưa cho ngươi thẻ sinh viên thì sao vào trường học được.
Ngươi phải vào lớp điểm danh với lão sư hộ hắn ý…
Tần Sanh bất đắc dĩ nói.
Kỳ thật anh họ hắn muốn trốn học.
Hiện tại thấy có người đi học thay thì vui muốn chết.
Bây giờ hắn có thể ở nhà chơi game mỗi ngày rồi.
Thế nhưng Tần Sanh vẫn cảm thấy xấu hổ.
Người trước mắt hắn là Thiếu soái Tây bắc, anh họ hắn lại để Thiếu soái nhà người ta đi học thay…
- Được rồi, không sao…
Nhâm Tiểu Túc đồng ý.
Người ta đã giúp hắn có được thẻ sinh viên.
Hắn cũng không thể từ chối chuyện nhỏ này được.
Hơn nữa Nhâm Tiểu Túc cũng muốn vào đại học xem thử môi trường trong đó thế nào.
Tần Sanh nói xong thì chuẩn bị đi, Nhâm Tiểu Túc đột nhiên hỏi:
- Khi nào những người này động thủ?
- Không biết…
Tần Sanh lắc đầu:
- Hai ngày nay chúng ta đã giết được một nhóm người.
Có lẽ phản ứng mạnh mẽ này đã chấn nhiếp khiến không ai hành động nữa.
Thế nhưng lão sư bảo họ nhất định sẽ động thủ tiếp, chỉ là đang chờ cơ hội mà thôi.

Nhâm Tiểu Túc một mình tới đại học Thanh Hòa.
Chu Nghênh Tuyết lôi kéo bảo Tần Sanh là cho mình một thẻ sinh viên nhưng Tần Sanh từ chối.
Chung quy trông Chu Nghênh Tuyết không giống sinh viên a.
Lúc Nhâm Tiểu Túc tới đại học Thanh Hòa, đưa thẻ sinh viên cho binh sĩ canh giữ thì đúng là việc bản thân và hình chụp trên thẻ không giống lắm cũng chẳng là vấn đề gì.
Đây không phải lần đầu hắn tới đây, thế nhưng sân trường to lớn này vẫn là mê cung đối với Nhâm Tiểu Túc.
Hơn nữa, điều khiến Nhâm Tiểu Túc cạn lời là phòng học nào cũng như nhau.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc đã đi lạc trong lúc tiết học đầu tiên diễn ra…
- Buổi sáng chỉ có một tiết thôi hả?
Nhâm Tiểu Túc nhìn thời khóa biểu, thầm nghĩ sinh viên Thanh Hòa học hành cũng nhẹ nhõm quá rồi.
Khó trách những người này còn có thời gian tham gia những hoạt động khác, đúng là do rảnh rỗi quá mức mà ra.
Nhâm Tiểu Túc đi trong sân trường, quan sát bốn phía để tìm kiếm thân ảnh quen thuộc, thế nhưng đi một hồi cũng chẳng thu hoạch được gì.
Thật vất vả mới tìm được phòng học thì vừa đi vào, ánh mắt cả đám sinh viên đồng loạt dán lên người Nhâm Tiểu Túc:
- Đồng học, đây là phòng học của khoa xã hội, nhân văn và chính trị.
Ngươi có đi nhầm không?
- Đợi đã, các ngươi biết Trịnh Hàng không?
Nhâm Tiểu Túc nhìn thoáng qua thời khóa biểu.
- Biết a…
Một nữ sinh nói:
- Là đồng học lớp chúng ta.
Nhâm Tiểu Túc nhếch miệng cười nói:
- À, vậy ta đi đúng rồi.
Ta tới học thay hắn.
Lão sư điểm danh chưa?
Đồng học trong phòng ngây người.
Có nam sinh khoa trường hô;
- Tiểu tử Trịnh Hàng cũng trâu thật đấy.
Lại dám dùng tiền tìm người tới điểm danh hộ.
Này, ngươi thu phí điểm danh hộ thế nào?
Lời này khiến Nhâm Tiểu Túc có phần bất ngờ.
Sao tự nhiên kéo tới chuyện thu phí rồi.
Chẳng lẽ đại học Thanh Hòa thật sự có người thu phí để điểm danh hộ à.
Nhâm Tiểu Túc nhếch miệng cười nói:
- Một lần 30 đồng.
- Giá cả tốt…
Một nam sinh nói đùa:
- Một ngày có hai ba tiết, hẳn chỉ có loại phú nhị đại như Trịnh Hàng mới chi nổi thôi.
Hâm mộ quá đi mất.
Cùng lúc đó, bên ngoài phòng học vang lên tiếng gậy chống xuống sàn.
Phòng học dần an tĩnh lại, có nam sinh nháy mắt với Nhâm Tiểu Túc, kêu hắn nhanh chóng ngồi xuống.
Thế nhưng không kịp nữa, âm thanh kia đã tới gần cửa phòng.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại, dù là hắn hay người vừa tới cũng ngây ngẩn cả người.
Ngươi vừa tới chính là tổng biên của tạp chí hi vọng, Giang Tự!
Đại học Thanh Hòa mời rất nhiều giáo sư tới dạy học. Đây đều là những người có địa vị cực cao trong xã hội, học thuật vô cùng uyên thâm.
Có thể được xưng là Thái Đẩu trong nghề.
Mà Giang Tự là một trong những giáo sư được mời tới Thanh Hòa.
Hơn nữa còn được hiệu trưởng tự tới nhà bái phỏng.
Từ khi hàng rào 61 gặp chuyện không may.
Giang Tự không nhịn được mà nhiều lần nghĩ tới Nhâm Tiểu Túc.
Không riêng gì hai con số 61 này mà hắn còn cảm thấy câu nói được Nhâm Tiểu Túc đăng lên tạp chí không thích hợp được thốt ra từ miệng của một thiếu niên.
Người có thể nói ra những lời này từng kinh qua những chuyện thế nào?
Chỉ là Giang Tự không ngờ bản thân lại gặp được Nhâm Tiểu Túc ở phòng học.
Trước giờ hắn chưa từng thấy Nhâm Tiểu Túc ở đây, tuy sinh viên của hắn rất nhiều nhưng khí chất của thiếu niên trước mắt có phần đặc biệt, vừa liếc mắt Giang Tự nhất định nhớ kỹ.
Giang Tự chậm rãi hỏi:
- Ngươi tên gì?
Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ không tốt, thế nhưng hắn vẫn kiên trì nói:
- Ta là Trịnh Hàng.
Giang Tự cũng không vạch trần Nhâm Tiểu Túc, từng bước đi tới bục giảng:
- Vừa vặn ta đang thiếu một lớp trưởng trong lớp này.
Về sau ngươi sẽ là lớp trưởng, mấy chuyện như thu bài tập đều là ngươi làm.
Các học sinh ngồi bên dưới bắt đầu mặc niệm cho Trịnh Hàng…
Đây là người điểm danh thay thì làm lớp trưởng kiểu gì.
Về sau thật không biết sinh hoạt tại đại học của Trịnh Hàng sẽ thê thảm cỡ nào đây.
Nếu bị Giang Tự phát hiện hắn tìm người tới học thay thì chẳng biết môn học này sẽ phải trả nợ môn mấy năm nữa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận