Đệ Nhất Danh Sách

Chương 878: Cảm Giác Quen Thuộc


Trong bộ chỉ huy, P5092 yên lặng nhìn màn ảnh thực, hắn hỏi sĩ quan phụ tá:
"Ngươi cũng luôn quan sát màn hình, ngươi có phát hiện mọi rợ không?"
Sĩ quan phụ tá lắc đầu:
"Không có, cũng không biết làm sao tiểu tử này làm được. Lúc trước tại chiến dịch trên núi Đại Thạch, ta cũng từng giao thủ với mọi rợ, phải cố hết sức. Nhưng hiện tại sao ta cảm thấy mọi rợ đứng trước mặt tiểu tử này như bị treo ngược lên đánh vậy."
"Ngươi có cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc không?"
P5092 hỏi.
Loại cảm giác này tựa như khi họ ở trên núi Đại Thạch vậy. Binh sĩ Hỏa Chủng tiến hành tìm tòi mọi rợ nhưng mọi rợ lại ẩn núp khắp nơi, như đang rình mồi là họ vậy.
Nhưng khi xuất hiện Nhâm Tiểu Túc, thợ săn bỗng nhiên trở thành con mồi, cứ như thợ săn chân chính đã tới.
Bất luận Nhâm Tiểu Túc làm thế nào, hắn đều luôn có thể nhanh hơn mọi rợ một bước.
Lúc này, tại chỗ sâu trong Rừng cây có vài mọi rợ ngồi trong lều vải, lều vải được làm bằng da thú, nhìn lên cực kỳ thô kệch.
Đột nhiên, một mọi rợ chui ra từ trong rừng cây, nói:
"Trưởng quan Ngõa Liên Kinh, cánh phải phát hiện quân địch."
Mọi rợ tên Ngõa Liên Kinh nhìn hắn một cái:
"Bao nhiêu người?"
"Còn chưa xác định được nhân số. Đối phương đụng phải binh sĩ ẩn núp của chúng ta, quá trình giao tranh ánh lửa ngợp trời. Khả năng cao đối phương đã chính diện tiếp xúc với quân chủ lực….
Mọi rợ nói.
Ngõa Liên Kinh nhìn lò sưởi được xây bằng đá trước mặt, hỏa diễm liên tục chập chờn bên trong, hắn nói:
"Binh sĩ Trung Nguyên cứ cố làm ra vẻ huyền bí. Hiện giờ binh sĩ chủ lực Hỏa Chủng vẫn đang công kích biên giới chúng ta mà địch nhân xuất hiện ở phía cánh phải chỉ sợ chính là mồi nhử, muốn dụ dỗ chúng ta tách ra, sau đó bắt đầu cướp đoạt thi thể đồng bạn trong tay chúng ta."
Theo Ngõa Liên Kinh, khả năng cao lần này đối phương không thể nhịn được nữa khi thấy thi thể đồng bào bị treo ngược lên nên muốn tới đánh cướp.
Lúc trước Hỏa Chủng cũng từng nhiều lần tiến công, muốn nhanh chóng tới gần những thi thể đó.
Bất quá mọi rợ cũng không ngốc, hắn nói với một bên cấp dưới:
"Phái một chi binh tinh nhuệ tới đó xem xét tình huống cánh phải một chút. Nếu nhân số địch quân không nhiều lắm thì trực tiếp tiêu diệt. Còn nếu nhân số nhiều thì phái một chi binh chủ lực qua vây quét bọn họ. Cánh rừng này chính là sân nhà của chúng ta!"
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc dẫn theo lính trinh sát liền nằm trong bụi cỏ tại sườn núi. Địa hình nơi này bằng phẳng, dù là dốc núi cũng không quá cao.
Ngoại trừ Nhâm Tiểu Túc, những người khác đều mặc y phục tác chiến ngụy trang, hơn nữa trên mặt còn được vẽ màu đen và xanh lá. Khi họ không nhúc nhích mà nằm rạp trên mặt đất, địch nhân rất khó phát hiện nơi này có người từ khoảng cách xa.
T40219 nghi ngờ nói:
"Trưởng quan, rừng cây này đã bị mọi rợ chiếm lĩnh, chúng ta phục kích người ta tại khu vực của người ta thì không tốt lắm đâu? Sẽ xảy ra chuyện đó."
Nhâm Tiểu Túc phủi hắn nhất nhãn:
"Đây là địa điểm phục kích ta tỉ mỉ chọn lựa. Không ai quy định trận chiến này cũng chỉ có thể mọi rợ được phục kích chúng ta mà không cho phép chúng ta phục kích mọi rợ a. Bọn họ chiếm lĩnh khu này thì sao, chúng ta phải phục kích chúng tại đây mới đem lại hiệu quả bất ngờ.”
T40219 do dự nửa ngày, cuối cùng nhịn không được nói:
"Nhưng hướng chúng ta nhắm tới không đúng a. Chủ lực mọi rợ ở phía sau lưng chúng ta mà..."
Lính trinh sát liền tiến vào rừng cây từ phía tây. Binh sĩ chủ lực và mọi rợ giao hỏa ở phía đông, bên kia mới là phòng tuyến mọi rợ chiếm giữ.
Theo đạo lý mà nói, cho dù mọi rợ có phái binh sĩ đi thì cũng tới từ phía đông. Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc lại kiên trì muốn chặn đánh ở hướng tây.
Nhâm Tiểu Túc chẳng muốn giải thích nhiều làm gì:
"Chờ đi."
Sở dĩ hắn chọn hướng này hoàn toàn dựa vào địa hình. Vừa rồi hắn dẫn theo lính trinh sát đo một vòng lớn, mới quyết định bố trí mai phục ở chỗ này dựa vào hướng gió và địa hình, hơn nữa chủ yếu là xuất phát từ bản năng của thợ săn.
Mèo là loài động vật thích đánh lén từ phía sau lưng, mà thợ săn cũng thế.
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy để giải thích việc này cùng T40219 thì thật sự quá phiền toái, còn không bằng dùng kết quả nói chuyện cho rồi.
Hơn nữa vạn nhất hắn giải thích xong mà kết quả mọi rợ không tới thì chẳng phải sẽ rất xấu hổ à...?
Cho nên, không giải thích là sự lựa chọn tốt nhất.
T40219 im lặng nửa ngày, kết quả qua 20 phút đồng hồ, hắn thật sự thấy được có bóng người lay động ở phía tây rừng cây, hơn nữa còn đang chậm rãi tới gần họ.
Tất cả mọi người, bao gồm quan quân bộ chỉ huy cùng tham mưu tác chiến đều kinh ngạc. Họ không ngờ địch nhân thật sự xuất hiện từ phía sau lưng, cũng không biết đến cùng những địch nhân này là từ đâu mà tới.
Điều khiến họ bất ngờ hơn hết là vì sao thiếu niên lại đoán đúng vậy cơ chứ?
P5092 nghĩ thầm, nếu không biết năng lực Nhâm Tiểu Túc là Hắc dược, hắn gần như cho rằng năng lực của thiếu niên này là tiên tri!
Nhâm Tiểu Túc thấp giọng nói:
"Vẫn giữa vị trí hỏa lực như khi nãy, theo hướng tay ta chỉ. Ba người đánh về hướng 1 giờ, ba người đánh về hướng 3 giờ. Xong xuôi ta sẽ tới thu hoạch, nhân số của chúng không nhiều!"
Nói xong, hắn bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi. Đám mọi rợ đó tiến lên với tốc độ rất nhanh. Dường bọn họ không ngờ bản thân sắp bị tấn công!
Nhâm Tiểu Túc thầm đếm ngược 10, 9, 8...
Khi đếm tới 1:
"Nổ súng."
Lựu đạn được bắn ra. Nhâm Tiểu Túc gần như nhảy ra ngoài cùng một lúc với khi lựu đạn được bắn ra. Mọi rợ thấy có người đột nhiên xông tới thì giơ rìu lên. Nhưng không đợi bọn họ chém về phía Nhâm Tiểu Túc, lựu đạn đã bắn tới bên chúng và nổ tung.
Trinh sát đi theo đằng sau Nhâm Tiểu Túc bắt đầu thu hoạch chiến trường. Có âm thanh mọi rợ đau nhức kêu la trong khói thuốc súng. Âm thanh kéo dài như đang hô hoán viện binh.
T40219 phản ứng rất nhanh, lúc này hắn phái ra hai đội tác chiến bố trí hai phòng tuyến hỏa lực, phòng ngừa viện binh mọi rợ đột nhiên xuất hiện.
Thế nhưng là hắn chờ thật lâu cũng không thấy viện binh của mọi rợ đến.
Tại một nơi cách đó khá xa, lão Hứa đang đứng bên cạnh một đống thi thể, Hắc đao trong tay vẫn còn nhỏ máu tươi.
Đợi chiến đấu chấm dứt hoặc là chuẩn xác mà nói, sau khi Nhâm Tiểu Túc thu hoạch xong. Một binh sĩ trinh sát nhỏ giọng nói thầm:
"Khó trách trưởng quan phái hắn đến, lúc trước chúng ta còn không tin trưởng quan..."
T40219 nóng nảy, họ nói gì thì bộ chỉ huy đều nghe được đấy. Đây không phải đang nghi vấn quyết định của trưởng quan à. Vì thế hắn vội vàng nói:
"Tất cả đơn vị tác chiến không được nói gì nữa!"
Nhưng lời này đã chậm, câu nói vừa rồi của binh sĩ bọ đã truyền tới chỗ của bộ chỉ huy.
Bất quá P5092 cũng không có tức giận, ngược lại vui vẻ mỉm cười. Nếu hắn thành công chiêu dụ được cao thủ như Nhâm Tiểu Túc thì trong trận chiến này, họ chẳng khác nào hổ thêm cánh cả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận