Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1019: Hàng Xóm Nhà Ta Là Thiếu Soái?


"Chỗ ở của Thiếu soái?"
Vương Việt Tức sững sờ tại chỗ. Dù hắn phản ứng chậm cũng kịp nhận ra đôi tình nhân trẻ ở bên cạnh nhà mình có thân phận gì.
Khó trách với thân phận của Vương Phú Quý cũng phải cấp bách chạy tới giữa đêm hôm khuya khoắt thế này.
Khó trách Trương lữ trưởng chưa bao giờ vào hàng rào giờ này lại đột nhiên thay đổi.
Vương Việt Tức cũng giống những người khác, đều thắc mắc không biết Thiếu soái nhà mình đang ở đâu.
Đám phụ Hồ Hiểu Bạch thích tám chuyện bát quái, mà đám đàn ông như Vương Việt Tức cũng vậy, Vương Việt Tức và đồng nghiệp thường nói về vấn đề này trong lúc rảnh rỗi.
Có người nói Thiếu soái đang chấp hành nhiệm vụ trọng yếu khác, cũng có người nói Thiếu soái không thích quyền thế, không muốn muốn nhậm chức Tư lệnh nên không trở lại.
Dù sao nói gì đi nữa cũng không ai đoán được, kỳ thật Nhâm Tiểu Túc đã trở lại Tây Bắc. Hơn nữa còn đang nghỉ ngơi ngay dưới mí mắt tất cả mọi người.
Hồ Hiểu Bạch đứng trước cửa nhà ra sức vẫy tay kêu Vương Việt Tức:
"Nhanh về a, ngươi qua đó làm gì vậy."
Nàng không nghe được binh sĩ nói gì, chỉ lo Vương Việt Tức tiếp cận thân cận với binh sĩ sẽ xảy ra chuyện.
Vương Việt Tức quay về nhà, yên lặng đánh giá binh sĩ giới nghiêm căn nhà bên cạnh. Hồ Hiểu Bạch thấp giọng nói:
"Bọn họ đến cùng là ai a. Sao hơn nửa đêm lại tới nơi này?"
"Thiếu soái…"
Vương Việt Tức thấp giọng nói:
"Bọn họ vì Thiếu soái mà đến."
Hồ Hiểu Bạch đột nhiên nâng cao giọng:
"Thiếu soái? Thiếu soái là sao?"
Một tiếng hô như kinh lôi này khiến tất cả láng giềng phụ cận đều nghe được!
Một vị đại tỷ nhô đầu ra:
"Hiểu bạch, ta nghe ngươi nói Thiếu soái? Thiếu soái tới nơi này của chúng ta?"
Mắt thấy trận thế dưới lầu lớn như thế, chỉ mỗi xe việt dã quân dụng đã hơn mười chiếc, còn có xe của thương hội Tây Bắc, đúng là thanh thế to lớn a.
Hồ Hiểu Bạch nhỏ giọng hỏi Vương Việt Tức:
"Đến cùng là chuyện gì a, những quân nhân kia nói thế nào? Ta vừa vặn thấy được Trương lữ trưởng."
"Đúng là Trương lữ trưởng, những binh sĩ này cũng là binh sĩ của chiến lữ thứ sáu, ngươi nhìn quân hàm của bọn họ đi… "
Vương Việt Tức cảm khái:
"Vừa rồi ta tới hỏi, binh sĩ nói đó là với ta bên cạnh là chỗ ở của Thiếu soái, ta không thể tới gần. Chỗ ở của Thiếu soái, ngươi hiểu không?"
Vương Việt Tức nhìn miệng vợ mình chậm rãi mở lớn thì nhanh chóng đưa tay bụm lại:
"Không cần hô nữa, sợ người khác không biết à?"
Hồ Hiểu Bạch khó tin nói:
"Bên cạnh chính là Thiếu soái? Mỗi ngày ta đều nói Thiếu soái hết ăn lại nằm?"
Vẻ mặt Vương Việt Tức đầy vẻ xúi quẩy:
"Chứ gì nữa? Bây giờ nghĩ lại, cả Vân Túc đều là sinh ý nhà hắn, dù hắn có tiêu tiền như nước, hết ăn lại nằm cả đời cũng không sợ chết đói. Ngươi cũng thiệt là, ngày nào cũng bảo Thiếu soái lười biếng không biết thương vợ. Bây giờ thì sáng mắt chưa, có quỷ mới biết Thiếu soái có để bụng việc này không.”
Hồ Hiểu Bạch nhìn về phía Vương Việt Tức:
"Ngươi đừng nói ta, ngươi còn đuổi việc Thiếu soái nữa mà..."
Vương Việt Tức nghe được câu này thì cảm thấy toàn thân nóng lên, đầu đau vô cùng…
Nghiệp chướng a!
Bấy giờ, Hồ Hiểu Bạch thầm nói:
"Thế nhưng bọn họ có tiền như vậy, sao còn chạy ra bán đào với khoai tây nữa.”
"Người ta thể nghiệm cuộc sống bình thường không được sao…"
Vương Việt Tức nói:
"Đúng rồi, ngươi thấy bình thường hắn hay làm gì?”
"Đọc sách a, đi theo Tiểu Cận cô nương ra chợ bán thức ăn cũng đọc sách…"
Hồ Hiểu Bạch nói:
"Bất quá mấy ngày gần đây dường như không đọc nữa, chỉ đi lung tung trong chợ, ta nghe Lưu thẩm nói thế.”
"Đi lung tung?"
Vương Việt Tức nghi ngờ nói.
"Ừ, mỗi ngày đều tới tất cả quầy hàng hỏi giá rau, củi, gạo, dầu, mì. Ngoài ra không làm gì nữa…”
Hồ Hiểu Bạch nói.
Vương Việt Tức trầm mặc, nếu là trước đây hắn cũng tưởng tên này là một tên ăn không ngồi rồi. Thế nhưng hiện tại hắn phải nghĩ sâu xa hơn rồi.
"Xem ra Thiếu soái cũng phát hiện giá cả lương thực thay đổi…. "
Vương Việt Tức ung dung nói:
"Hắn đang quan tâm tới vấn đề thiếu lương thực của Tây Bắc a."
Hồ Hiểu Bạch cười nói:
"Ta đã nói rồi, Thiếu soái Tây Bắc chúng ta sao có thể là kẻ ăn không ngồi rồi được."
Vương Việt Tức yên lặng nhìn lão bà nhà mình, lúc trước ngươi đâu có nói như vậy.
Trong lúc đang suy tư, đường An Ninh Đông tiếp tục vang lên tiếng xe cộ. Quần chúng ăn dưa đồng loạt nhìn sang, muốn xem thử lần này là ai tới.
Đêm nay, đường An Ninh Đông không yên tĩnh như xưa nữa.
Trong tầm mắt tất cả mọi người, một chiếc xe việt dã tiến tới. Vương Việt Tức lập tức nhận ra:
"Là xe của chợ đêm, Chu Nghênh Tuyết tới."
Đoàn xe này cực kỳ bưu hãn, to lớn, hung hãn dị thường.
Khi đoàn xe dừng hẳn, Chu Nghênh Tuyết mặc sườn xám màu tiếp giẫm lên giày cao gót, bước xuống xe, Vương Vũ Trì cùng Bát Đại Kim Cương đi theo sau lưng nàng.
Chu Nghênh Tuyết người còn chưa tới cửa đã hô lên:
"Lão gia!"
Bấy giờ quần chúng ăn dưa đã xác nhận được người ở căn nhà kia chính là Thiếu soái Tây Bắc của bọn họ.
Trong nháy mắt, Nhâm Tiểu Túc hết ăn lại thoáng cái liền thay đổi, mọi người nhao nhao thảo luận: Thiếu soái thật sự rất khiêm tốn a...
Chu Nghênh Tuyết nghe được tiếng thảo luận huyên náo xung quanh thì nhíu mày. Nàng nói với đám người Vương Vũ Trì:
"Đi, đừng cho bọn họ nhìn nữa. Đây là chuyện họ có thể vây xem à?”
Đại nha hoàn vừa mở miệng, khí tức xã hội đêm của Chợ Đêm lập tức tản ra.
Nàng đi vào nhà, binh sĩ chiến lữ số sáu đều biết nàng nên không ai ngăn trở.
Kết quả nàng còn chưa gõ cửa thì thanh âm của Nhâm Tiểu Túc truyền đến từ bên trong:
"Ngươi đứng ngoài cửa tự ngẫm lại đi!”
Sắc mặt đại nha hoàn tối sầm, nàng đứng ngoài cửa nóng giận, nhỏ giọng nói thầm:
"Hơn nửa đêm ta chạy tới gặp ngươi, ngươi lại phạt ta đứng ngoài cửa! Ta dựng Chợ đêm cho ta chắc, còn không phải cho lão gia nhà ngươi! Thiệt là!"
Trong lúc nói chuyện, đại nha hoàn nhìn về phía Vương Việt Tức cùng Hồ Hiểu Bạch, vẻ mặt ôn hoà nói:
"Các ngươi là hàng xóm của hắn hả. Hắn tới đây ở từ lúc nào?”
"Chưa đến một tháng…. "
Vương Việt Tức đáp.
Chu Nghênh Tuyết nhìn về phía Vương Việt Tức:
"Ồ, sao ta thấy ngươi quen mắt vậy?"
"Ta là Vương Việt Tức của phòng nghiên cứu chính sách…"
Vương Việt Tức tự giới thiệu mình.
"À, ta nhớ ra rồi, thời điểm chợ đêm khai trương ngươi có tặng lẵng hoa. Rảnh thì tới chợ đêm chơi a…"
Chu Nghênh Tuyết cười nói:
"Cái kia, hai người nói ta nghe gần đây hắn thường làm gì?”
Sau một hồi náo động, khu nhà dần trở nên yên tĩnh lại. Tin tức Thiếu soái ẩn cư ở hàng rào 144 nhanh chóng truyền đi khắp các hang cùng ngõ hẻm.
Rốt cục Thiếu soái cũng trở về!
Bạn cần đăng nhập để bình luận