Đệ Nhất Danh Sách

Chương 598: Mộng Đẹp Tan Vỡ

Vương Chung Duệ muốn di tản khu dân cư này. Thế nhưng sau khi di tản khu dân cư này thì những khu dân cư khác thế nào?
Thường xuân quỷ dị như thế, Vương Chung Duệ tự hỏi bản thân, hắn chỉ là người bình thường mà thôi, vì thế cũng chẳng dám ở nơi này lâu hơn.
Vương Chung Duệ rời khỏi khu vực này, lập tức gọi cho phòng trật tự:
- Thường xuân có vấn đề, nó ăn thịt người! Hiện tại các ngươi nhanh chóng tới những khu dân cư bị trường xuân bao phủ xem có ai còn sống không. Nếu còn thì nhanh chóng báo họ rời đi! Còn nữa, thông báo cho cao tần Vương thị để phái quân đội tới. Chúng ta cần súng phun lửa!
Đến lúc này, Vương Chung Duệ vẫn suy nghĩ được. Bản thân hắn là người lý trí lại quyết đoán, bằng không cũng không kịp thời trốn khỏi khu dân cư khi nãy.
Vương Chung Duệ nói thế là muốn ưu tiên xác nhận coi có ai còn sống không. Thứ hai là tới cách đối phó. Thường xuân không sợ đạn, còn có tính công kích cực mạnh. Vương Chung Duệ cảm thấy dùng súng phun lửa tấn công sẽ thích hợp hơn.
Bất quá trong lòng Vương Chung Duệ vẫn có phần bàng hoàng. Hiện giờ thường xuân đã bao bọc một phần năm hàng rào. Cũng có nghĩa số lượng cư dân tử vong đã đạt tới mức độ khó có thể lường được.
Theo phỏng đoán của Vương Chung Duệ, việc thường xuân ăn thịt người chỉ mới bắt đầu gần đây thôi. Bằng không đã sớm có một đống người tới báo án mất tích.
Hơn nữa, sau khi ăn thịt người xong, e rằng thường xuân càng thêm lợi hại hơn. Hắn nhớ tới lời ông chủ xưởng may nói, hôm qua nó vẫn chưa bao phủ tới khu vực nọ mà hôm nay đã trải rộng ra.
Tốc độ lan tràn vốn có của thường xuân không nhanh như thế!
Người trong phòng trật tự không cảm thấy Vương Chung Duệ nói bậy nói bạ. Vương Chung Duệ là nhân viên có kinh nghiệm trong phòng, ngày thường làm việc rất đáng tin cậy.
Vì thế, cả phòng trật tự bỗng bận rộn hơn. Một lượng lớn nhân viên chạy tới vị trí của Vương Chung Duệ. Mà người ở lại tổng bộ thì bắt đầu gọi điện thoại cho từng phòng trong khu dân cư.
Chỉ là, họ càng gọi thì tâm trạng càng nặng nề. Bởi vì chẳng có ai nghe máy cả. Từng cuộc điện thoại được gọi đi, cuối cùng chỉ có tiếng chuông chờ mà thôi.
Một hai lần hẳn là trùng hợp nhưng trên trăm lần không ai bắt máy thì chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn!
Quân đội đóng trong hàng rào đã tới nơi, cũng đem theo súng lửa.
- Chỉ có hai cây thôi. Bình thường loại vũ khí này không có đất dụng võ nên từ trước tới giờ hàng rào không chú trọng thứ này.
Đại đội trưởng giải thích:
- Hơn nữa hai cây súng lửa này đã lâu rồi chưa được sử dụng, cũng chẳng biết còn dùng được không.
Sau khi nghe xong, Vương Chung Duệ xoay đầu nhìn đám thường xuân. Trước mặt họ là một mảnh dây leo xanh rậm vô biên vô tận. Chỉ có hai cây súng lửa thì sao mà đủ?
Vị đại đội trưởng kia lại nói:
- Chúng ta thử trước một chút, còn mấy người anh em đang vận chuyển nhiên liệu qua. Nếu không dùng súng lửa được thì lấy xăng đốt nó.
- Được, chúng ta thử trước một chút!
Vương Chung Duệ đáp.
Một tên lính vác súng bắn lửa đi tới khu dân cư. Lúc còn cách thường xuân 5m thì nổ súng. Ngọn lửa thật dài phun thẳng tới chỗ dây leo. Thường xuân bám trên vách tường vặn vẹo giằng co, tựa nhân nhân loại đau đớn vặn vẹo trong ngọn lửa.
Vốn binh sĩ còn bán tín bán nghi về lời nói của Vương Chung Duệ, nhưng một màn trước mắt đã khiến họ chấn kinh.
Bình thường nếu thường xuân bị đốt nó sẽ không có phản ứng này!
Không chờ họ kịp suy nghĩ tiếp thì sau lưng vô số dây leo đẩy nắp cống ngầm phía sau tên lính đang phun lửa ra. Trong chớp mắt số dây leo kia xông tới quấn lên người binh sĩ. Từng cái gai nhọn trên dây leo đâm vào người hắn, cứng rắn lôi đối phương vào trong cống ngầm.
Binh lính kia không kịp kêu tiếng nào đã bị kéo đi. Mà binh sĩ đằng sau tính nhào tới cứu cũng chẳng kịp. Trong miệng cống ngầm chẳng có gì cả, chỉ có miệng cống tối om trông kinh khủng cực kỳ.
Đại đội trưởng ở tiền trạm rống to với thông tín viên:
- Cảnh giới cấp một! Nhanh chóng thông báo với bộ chỉ huy, thỉnh cầu tiếp viện. Chúng ta cần một lượng nhiên liệu lớn!
Thế nhưng hắn không biết, lúc này muốn đối phó thường xuân đã trễ. Dường như chúng đã bị lửa nóng chọc giận nên sau khi bắt binh sĩ nọ vào cống ngầm thì bắt đầu lan tràn khắp nơi với tốc độ khó lòng tin được.
Mà một trận lửa nóng thiêu đốt thường xuân như mở ra thảm họa cho hàng rào 61. Trước giờ thường xuân chỉ lén lút tìm ăn, hiện giờ nó đã bắt đầu điên cuồng hơn rồi!
Viện quân chưa tới thì đám Vương Chung Duệ đã thấy dây leo trường xuân nhanh chóng lan về phía mình. Mới đây thôi, mặt đường vẫn còn trơn nhẵn, chỉ qua một phút đồng hồ đã bị trường xuân bao phủ. Cả con đường bị phủ lên bởi màu xanh ma mị giữa trời đông!
Từng nhánh trường xuân đong đưa như vô số cánh tay vẫy chào họ tới địa ngục. Chứng kiến cảnh này, Vương Chung Duệ sợ run.
Binh sĩ tiền trạm lấy súng phun lửa còn lại tới ngăn cản tốc độ di chuyển của trường xuân nhưng khi Vương Chung Duệ nhìn sang bên cạnh họ liền thấy cả đám sắp bị trường xuân bao vây!
Hắn vội kéo đại đội trưởng chạy:
- Chạy mau, bằng không sẽ không kịp!
- Không thể!
Đại đội trưởng giận dữ hét lên:
- Quân đội chạy rồi thì dân chúng thế nào!
Vương Chung Duệ bất đắc dĩ vô cùng. Không chạy chẳng lẽ kêu hắn ở đây chờ chết. Quân đội không chạy thì hắn chạy. Dù không phá được án cũng không thể bỏ mạng tại nơi này.
Vương Chung Duệ không quan tâm đám binh sĩ nữa mà quay đầu bỏ chạy. Có điều hắn vừa chạy được vài trăm mét, quay đầu thấy cảnh tượng toàn bộ đại đội bị trường xuân nuốt thì bị dọa cho mặt mày xanh mét!
Lúc này, La Lam đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới đất, nghi ngờ nói:
- Có chuyện gì vậy? Ta thấy người của phòng trật tự bỏ chạy sạch. Hơn nữa còn có xe quân dụng lái qua. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta còn chưa kịp làm gì mà!
Bây giờ đã là buổi chiều, những người biểu tình ngồi bên ngoài đã được một ngày một đêm. La Lam thật không rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Mà dây leo men theo vách tường không ngừng lan tràn khắp nơi. Nếu nhìn từ trên không xuống sẽ thấy hàng rào đang bị một vòng lục sắc kỳ quái bao phủ.
Nhâm Tiểu Túc ở bên ngoài hàng rào đã nghe được tiếng la khóc. Hắn sững sờ, nói thầm:
- Lần lần không phải ta nha, ta không làm gì hết á…
Cổng hàng rào được mở ra, vài tên lính chật vật xuất hiện. Có người tiến lên hỏi:
- Làm sao vậy?
Mấy binh sĩ kia đã không đủ tỉnh táo để suy nghĩ, trực tiếp hô to:
- Hàng rào bị dây thường xuân bao vây rồi. Thường xuân ăn thịt người! Sợ rằng lần này hàng rào 61 sẽ gặp nguy hiểm!
Đám binh sĩ này là người may mắn trốn ra được. Lúc này đang vui vẻ sau khi tìm lại được cái mạng nhỏ. Nhâm Tiểu Túc đứng nhìn vào cổng hàng rào.
Lúc này cổng hàng rào đã bị dây leo chằng chịt bao phủ.
Nhâm Tiểu Túc chợt nghe có tiếng khóc, hắn quay đầu nhìn Chu Nghênh Tuyết:
- Ngươi khóc cái gì?
Chu Nghênh Tuyết vừa khóc vừa tiesc nói:
- Nhà của ta không bán được nữa!
Giấc mộng thương nhân còn chưa kịp bắt đầu nay đã tan vỡ…
Trong chớp mắt, Nhâm Tiểu Túc đen mặt. Bây giờ là lúc nghĩ tới chuyện này hả? Phải chạy cho nhanh mới đúng chứ!
Nhưng mà… La Lam vẫn còn ở bên trong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận